Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 170 -




Ngày hôm sau, khi Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đang ăn sáng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Chu Quế Hoa đến với sổ hồ sơ đăng ký.
“Chủ nhiệm Chu, bà đến rồi, mau ngồi đi.” Thẩm Thanh Ca nhiệt tình rót nước cho bà ấy.
Chu Quế Hoa cười với cô, "Tôi tới đây có hai chuyện, chuyện thứ nhất là chuyện này."
Bà ấy đưa hai hộp bao cao su cho Bạc Đình một cách thần bí.
Mặt Thẩm Thanh Ca lập tức biến thành mướp đắng!
Này không phải là giúp đỡ kẻ ác sao?
Bây giờ eo cô vẫn còn đau.
“Thanh Ca, cô là đại biểu phụ nữ, vì vậy cô phải làm gương cho phụ nữ trong thôn, mặc dù quốc gia chưa thực hiện chính sách, nhưng cô cũng nên chú ý đến nó và sinh ít con."
Thẩm Thanh Ca gật đầu.
Cái mũi thẳng của Bạc Đình hừ lạnh một tiếng.
Chuyện gì đang xảy ra với tên lãnh đạo chết tiệt này vậy? Gửi một biện pháp an toàn mà gửi muộn như vậy!
Nếu như đêm trước anh không nhịn được làm Thanh Ca mang thai thì sao?
Vậy làm thế nào cô có thể đi học đại học?
“Còn chuyện thứ hai là gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
Chu Quế Hoa mở sổ đăng ký, "Các người vẫn chưa đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn phải không? Nhiều người trong thôn chỉ kết hôn theo hình thức. Thanh Ca, cô cũng không thể tùy tiện như vậy."
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn nhau, đồng thời mở to mắt.
Hai người bọn họ tùy hứng tổ chức đám cưới, còn chuyện đăng ký kết hôn đã bị lãng quên từ lâu.
“Chúng ta đi ngay đây.” Nói xong, Bạc Đình vào nhà để tìm sổ hộ khẩu cùng những thứ linh tinh khác.
Sau khi tiễn Chu Quế Hoa đi, Thẩm Thanh Ca đi ra ngoài với Bạc Đình.
“Đều là lỗi của em, em chỉ tập trung vào việc kết hôn.” Cô xoa đầu.
Anh nhìn cô đắm đuối, anh còn nghĩ chắc phải đến tháng sau mới cưới được.
Cuối cùng, anh không ngờ cô gái nhỏ này lại tích cực như vậy, anh sợ cô đổi ý nên vội vàng làm mà quên mất việc đăng ký.
“Quên rồi thì thôi, anh cũng không chạy đi đâu được!” Anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái.
Ở lối vào con hẻm, Vương Chí đang chặn đường Hoàng Anh.
Hoàng Anh đẩy xe đạp, trông như đang muốn đi chợ đen.
Trong mấy ngày nay, Đỗ Kỳ Kỳ và Vương Chí đã trở thành trò cười của cả thôn.
Mọi người đều cười nhạo Vương Chí nhặt giày rách, bị cắm sừng và ăn bánh bao của Triệu Sơn Hà nhổ ra.
Và Hoàng Anh trở thành bánh ngọt trong lòng các nam thanh niên trong thôn.
Rốt cuộc, Hoàng Anh đã thay đổi kiểu tóc, trông rất dễ thương, hơn nữa cô còn có một chiếc xe đạp.
Ai lại không yêu một người phụ nữ vừa mắt, giàu có và đảm đang?
“Hoàng Anh, em nhìn này, anh cũng đã mua một chiếc xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu! Nó là đồ mới! Bây giờ chúng ta có thể đính hôn rồi phải không?" Vương Chí cố ý đạp xe vòng quanh Hoàng Anh.
Hoàng Anh cau mày, trong mắt hiện lên sự căm ghét và không bỏ được.
Dì hàng xóm thuyết phục: "Hoàng Anh, sao cháu không tha thứ cho anh ta đi, đàn ông ai cũng mắc phải lỗi lầm như thế này. Hơn nữa, anh trai cháu chắc chưa tới hai năm nữa sẽ kết hôn, chị dâu cháu sẽ ghét bỏ cháu ở nhà ăn vạ. Cháu chắc sẽ không muốn anh trai cháu suốt ngày vì cháu mà cãi nhau với vợ đi?"
“Đúng vậy, Hoàng Anh, để tôi nói cho cô biết một điều. Vương Chí là đội trưởng đội sản xuất. Trong thành những thanh niên trí thức đang xếp hàng đòi kết hôn với anh ta đâu!"
Khi Vương Chí thấy rất nhiều người giúp đỡ mình, anh ta đã xuống xe đạp và nói: "Hoàng Anh, đừng làm kiêu nữa! Em muốn một chiếc xe mới, vậy anh cũng sẽ mua một chiếc xe mới! Anh cho em bậc thang em lại không bước xuống, thì liền không còn nữa."
“……” Hoàng Anh nội tâm dao động.
Cách đó không xa, Bạc Đình nở một nụ cười châm chọc, "Mấy con gà mái già này miệng lưỡi thật thối! Nếu không gặp được người tốt, lấy về sẽ chịu khổ."
Thẩm Thanh Ca gật đầu và đi đến bên cạnh Hoàng Anh, "Đội trưởng, cái gì bậc thang không bậc thang vậy? Hoàng Anh không có nói em ấy muốn một chiếc xe đạp, tại sao lại giống như Hoàng Anh đang cầu xin anh mua nó?"
Ngọn lửa trong bụng Vương Chí bỗng bùng lên.
Nhưng nhìn thấy Bạc Đình, anh ta không còn cách nào khác đành phải nén giận: "Chiếc xe đạp này tôi mua hơn một trăm đồng tiền! Cô gái nào mà không muốn? Thẩm Thanh Ca, bản thân cô sống quá tốt nên cô không hiểu những người nghèo như chúng tôi.”
“Nhưng Hoàng Anh dường như không cần nó, em ấy có một chiếc xe đạp, tại sao em ấy cần xe của anh làm gì? Đúng không?" Thẩm Thanh Ca khẽ hếch cằm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận