Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 640 -




Buổi tối, Thẩm Thanh Ca thừa dịp Bạc Đình đi tắm, cầm một đĩa táo đi vòi nước công cộng trong ngõ nhỏ rửa.
Bóng đêm lạnh lẽo, đen tối cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể thông qua ánh đèn mỗi nhà lộ ra thấy rõ đường.
Cô khom lưng rửa táo, cảm giác có một người đi ngang qua sau lưng cô, còn cọ vào eo cô.
Thẩm Thanh Ca cảnh giác quay người lại, liền nhìn thấy Thôi Thắng.
“Anh làm gì vậy?" Mặt mày cô lạnh xuống.
“Tôi đi ngang qua ha ha ha......" Thôi Thắng cười.
Thẩm Thanh Ca tức giận, đường rộng như vậy, anh ta nhất định phải cọ vào người?
Cô cũng lộ ra nụ cười, nhấc chân lên vừa nhanh vừa chuẩn hung hăng đá vào thằng nhỏ của anh ta.
“A...... "Thôi Thắng lớn tiếng thét chói tai.
Chỉ chốc lát sau, rất nhiều người mở cửa, cầm đèn pin đến kiểm tra tình huống.
Thôi Thắng sợ tới mức co cẳng bỏ chạy.
“Thanh Ca, vừa rồi sao lại có tiếng đàn ông kêu to?”
“Đúng vậy! Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thẩm Thanh Ca tùy ý nói: "Tôi không biết.”
Bạc Đình cũng từ trong nhà chạy ra, anh đại khái tắm rửa xong không có lau khô thân thể, lung tung mặc áo ba lỗ trắng liền đi ra, cơ ngực xếp chồng rõ ràng, cơ bụng như ẩn như hiện, bọt nước trên cổ còn đang lăn xuống, rơi xuống xương quai xanh của anh. Da thịt màu mật phản chiếu ánh nước lăn tăn, rất là mê người.
“Em không sao chứ?" Anh hỏi.
Cô bưng một đĩa táo, trừng mắt liếc anh một cái.
“Em sao vậy?" Bạc Đình không hiểu, có phải Thanh Ca đang tức giận hay không?
Về đến nhà, cô đặt đĩa táo lên bàn.
“Vừa rồi, em bị Thôi Thắng cọ vào eo.
Sắc mặt của Bạc Đình mắt thường có thể thấy được trở nên vô cùng phẫn nộ, ánh mắt anh hung ác, "Anh phải đánh chết anh ta! Ngay cả người của anh cũng dám đụng.”
Cô kéo áo ba lỗ của anh, "Thôi Thắng khẳng định phải xử lý, nhưng hiện tại không vội, ngày mai em sẽ xử lý anh ta.”
“Sau này em đừng đi rửa táo nữa, để anh đi rửa." Anh ôm cô, nâng đầu cô lên, để khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đặt trên ngực anh.
“Em dứt khoát không ra ngoài nữa được không?" Cô kháng nghị.
Ánh mắt anh tràn ngập áy náy, "Anh xin lỗi, là do anh không đi rửa quả táo sớm một chút.”
Anh còn đang rối rắm chuyện táo......
Thẩm Thanh Ca nhịn không được nở nụ cười, "Chuyện này không liên quan đến quả táo! Anh đừng nghĩ đến quả táo nữa.”
“Còn nữa, anh Đình, lần sau anh đừng ăn mặc như vậy mà ra ngoài! Quá gợi cảm." Cô nhìn áo ba lỗ trên người anh nuốt nước miếng.
“Anh lo lắng cho em, nên tùy tiện mặc áo ba lỗ liền đi ra, vốn dĩ anh định không mặc.”
Cô nhéo anh một cái, "Anh như vậy sẽ khiến người muốn phạm tội biết không?”
“Đừng nói nhảm nữa." Anh ôm cô vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Thanh Ca ra ngoài đi học, vừa vặn gặp Tạ Dương đưa em trai em gái đi học.
“Chị Thanh Ca, gần đây Hồ Hoa luôn tìm em, bảo em dẫn cô ta đi bán cá." Vừa nhắc tới Hồ Hoa vẻ mặt của cậu ta tỏ ra ghét bỏ.
“Cô ta thiếu tiền như vậy? Đều chuẩn bị làm việc cho cậu bạn nhỏ rồi sao?" Cô cười nói.
Tạ Dương bị nói đến ngượng ngùng, "Chị, em không phải cậu bạn nhỏ! Hồ Hoa là hồ ly tinh, mọi người trong ngõ nhỏ đều không tìm cô ta làm quần áo nữa, nghe nói bây giờ cô ta ăn cơm cũng thành nan đề.”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hôm nay tiết học ít, nên sáu giờ cô đã tan học.
Thẩm Thanh Ca vừa vào ngõ nhỏ, liền đi gõ cửa nhà Hồ Hoa.
Hồ Hoa đẩy cửa ra, cẩn thận liếc cô, "Thẩm Thanh Ca! Cô muốn làm gì? Một chút chuyện vớ vẩn, cô có cần tới cửa mắng tôi không?”
“Tôi cũng không nhàm chán như vậy! Tôi tới đây là để nói chuyện về Thôi Thắng, lát nữa chúng ta bắt anh ta tại trận.”
“Cô...... Tin tưởng tôi?" Hồ Hoa nhướng mày.
Thẩm Thanh Ca khoanh tay, "Đừng dài dòng, cô chỉ cần trả lời, có làm hay không?”
Trong mắt Hồ Hoa tràn ngập hận ý, "Tôi đương nhiên làm! Tên khốn nạn đó, dám đùa giỡn tôi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận