Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 927 -




"Miêu Miêu, chị xin lỗi! Chị không biết hai đứa nhỏ học những lời nói vô nghĩa này ở đâu, lại còn ghép cặp bừa bãi cả ngày như thế." Thẩm Thanh Ca xin lỗi.
Miêu Miêu lắc đầu, "Không sao! Bạc An và Bạc Vân rất đáng yêu!"
“Mẹ…” Hai đứa trẻ nhào vào lòng Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca cúi xuống xoa đầu bọn nhỏ, thấp giọng cảnh cáo: “Lần sau mà dám nói nhảm về người yêu của người khác, mẹ sẽ đánh vào mông đến mức mông nở hoa đấy.”
“…” Hai đứa nhỏ run rẩy.
Mẹ thật đáng sợ.
"Hai đứa có biết yêu đương là gì không? Suốt ngày nói về yêu đương!" Bạc Đình mỉa mai nói.
“Mẹ và cha đều yêu đương cả ngày mà!” Bạc An sắc sảo nói.
Bạc Vân tiếp tục: “Còn hôn nữa.”
Thẩm Thanh Ca: “…”
Bạc Đình: "..."
Miêu Miêu: "..."
Bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Sau khi Diệp Chính thanh toán tiền xong, anh ta điền địa chỉ nhà Bạc Đình rồi bước tới.
“Chậm nhất là ngày mai, bọn họ sẽ giao giường đến nhà hai người.” Diệp Chính cầm hóa đơn mỉm cười nói.
“Cảm ơn.” Thẩm Thanh Ca khách khí nói.
“Cảm ơn chú ạ!” Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Diệp Chính rũ mắt xuống, nhìn Bạc An cùng Bạc Vân, “Có phải hai đứa nói muốn đi chơi sở thú vào ngày chủ nhật không?”
“Dạ?” Hai đứa trẻ nhìn nhau.
“Cháu không muốn đi.” Bạc Vân cau mày, có vẻ bối rối.
Bạc An cũng lắc đầu: “Chủ nhật tuần trước cha mẹ đưa chúng cháu tới đó chơi rồi ạ!”
Sắc mặt Diệp Chính tối sầm, đột nhiên cao giọng nói: "Không đúng, hai đứa muốn đi!"
Hai đứa bé sợ hãi núp sau lưng Bạc Đình, "..."
“Các con có muốn đi không?” Thẩm Thanh Ca nháy mắt với hai đứa nhỏ.
Hai bánh bao hiểu được ý của mẹ, đành ngậm ngùi gật đầu: “Con muốn đi ạ…”
Sau đó Diệp Chính lộ ra nụ cười hài lòng, "Ý của hai đứa là muốn Miêu Miêu đi chơi cùng đúng không?"
“…Muốn, muốn ạ…” Hai bánh bao nhỏ sợ hãi gật đầu.
Sau đó Diệp Chính đưa hóa đơn cho Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca mắng Diệp Chính hàng trăm lần trong lòng!
Khốn nạn!
Nếu anh ta dám để lại bóng ma trong lòng bảo bối của cô, cô sẽ không bao giờ buông tha cho anh ta!
Dám sử dụng con của cô như người hỗ trợ!
Miêu Miêu cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô ấy không biết được chuyện gì đã xảy ra, "Nhưng vào cuối tuần em..."
"Cuối tuần không thể nào tăng ca mà đúng không? Ra ngoài thư giãn cũng tốt!" Diệp Chính không cho cự tuyệt.
Miêu Miêu không còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng đồng ý.
“Miêu Miêu, lát nữa anh đưa em về nhà, nói chuyện về miếng đất kia.” Diệp Chính chuẩn xác nắm lấy cơ hội, không cho cô ấy có cơ hội từ chối.
Miêu Miêu đành phải đáp ứng một cách không tình nguyện.
Ngay khi Diệp Chính đi ngang qua Bạc Đình, Bạc Đình đã nắm chặt tay và đấm vào bụng Diệp Chính.
Dám uy hiếp con tôi à...
“Ách…” Diệp Chính đau đớn vô cùng, nhưng anh ta không muốn làm mình xấu hổ trước mặt người mình yêu, nên chỉ dám kêu rên một tiếng.
“Coi như anh lợi hại." Anh ta liếc Bạc Đình một cái.
Khóe miệng Bạc Đình nhếch lên, hung ác nhìn anh ta.
Trên xe về nhà, Bạc An và Bạc Vân đều cảm thấy sợ hãi.
"Cha, mẹ, con đã làm gì sai sao? Tại sao chú A Chính lại như vậy..." Bạc Vân vỗ nhẹ vào ngực.
Thẩm Thanh Ca đau lòng quay lại nhìn hai đứa nhỏ, "Con đừng nghĩ nhiều! Chú A Chính sinh ra mặt đã xấu và hung dữ với tất cả mọi người! Các con xem, chú ấy còn mua cho các con một chiếc giường nhỏ mà."
“Thật sao?” Trình độ trí tuệ của Bạc An vượt xa các bạn cùng lứa.
Lừa được cậu bé không dễ thế đâu.
Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên là đúng rồi! Nhìn mặt cha con đi cũng xấu xí như thế! Đàn ông của bọn họ đều như thế này!"
Bạc Đình đang ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn cô nói: "Anh có khuôn mặt xấu xí? Bây giờ em có ghét khuôn mặt xấu xí của anh không?"
"..." Thẩm Thanh Ca không dám lên tiếng.
Bạc Vân ngồi ở ghế sau nói: “Đúng vậy, mặt cha đúng là xấu quá.”
“Đúng thế!” Bạc An đồng ý.
Bạc Đình: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận