Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 378 -




Thẩm Thắng Lợi tát cô ta một cái, “Con khốn này! Lại tố cáo chình nhà mình! Mày muốn hại chết nhà họ Thẩm này phải không?”
“Thẩm Kiều Kiều! Tao ngậm đắng nuốt cay nấu cơm giặt đồ cho mày, không còn bao lâu nữa tao sẽ xuống mồ rồi mà mày còn tố cáo tao, hu hu...” Bà nội Thẩm khóc lóc nói.
Thẩm Kiều Kiều vừa bị đánh vừa bị mắng, cô ta khóc lóc kêu la ầm ĩ.
“Muốn đánh về nhà đánh, đừng vây quanh nhà tôi, xui xẻo.” Thẩm Thanh Ca khinh thường nói.
Gương mặt của Thẩm Thắng Lợi đỏ lên, xách Thẩm Kiều Kiều lên liền rời đi.
Khi sự việc kết thúc, mấy người phụ nữ trong một góc chỉ vào cổ Bạc Đình che miệng cười.
Thẩm Thanh Ca đỏ mặt, cô nhéo lòng bàn tay của Bạc Đình một chút, “Anh Đình…… Anh xem bọn họ kìa……”
“Không có việc gì thì về đi!” Bạc Đình trực tiếp đuổi người đi.
Nhìn khí chất người sống chớ gần của Bạc Đình, gương mặt lạnh băng, ai còn dám ở lâu?
Các người dân bỏ chạy trong nháy mắt.
Mọi người giải tán, Thẩm Thanh Ca đau lòng đem tương ớt đặt lại vào phòng bếp.
“Em mua nhiều bình thủy tinh như vậy khi nào thế?” Bạc Đình hỏi.
Cô chột dạ chớp mắt, “Lúc trước em mua ở chợ đen.”
Anh đã sớm biết trên người cô có nhiều bí mật, nhưng cô không muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi.
Bạc Đình từ phía sau ôm lấy cô, “Em là tiên nữ sao?”
“Vậy anh coi em như là tiên nữ đi.”
Cô biết Bạc Đình rất thông minh, lời nói dối vụng về của cô không lừa được anh, chỉ là do anh bao dung cho cô mà thôi.
“Vậy nếu em thật là tiên nữ, em có thể vẫn luôn trẻ trung và sống lâu không, nếu anh già rồi thì phải làm sao bây giờ?” Bạc Đình trở nên lo lắng.
Cô có chút khó nói nên lời, Bạc Đình thật sự tin?
Thẩm Thanh Ca tự hỏi một chút rồi mở miệng nói, “Em là tiên nữ sẽ già đi, anh yên tâm.”
“Anh còn tưởng em sẽ làm cho anh vẫn luôn trẻ trung và sống lâu giống em chứ.” Giọng điệu của Bạc Đình có hơi thất vọng.
Cô bật cười, Bạc Đình cư nhiên biết nói giỡn.
Buổi tối, Bạc Đình lại xách theo hai cái thùng chuẩn bị ra cửa múc nước.
Kỳ thật anh cũng không muốn ra ngoài, nhưng trong thôn lại không có vòi nước.
“Thanh Ca, hiện tại anh có thể đi ra ngoài sao?” Anh dò hỏi ý kiến của cô.
Thẩm Thanh Ca thở dài một hơi, chuyện tới bây giờ còn cần che giấu sao?
Bị mấy người đàn bà nhiều chuyện trong thôn thấy, tương đương với bị cả thôn thấy rồi.
“Anh đi đi.” Cô bất đắc dĩ cúi đầu giải đề.
Thành phố Thượng Hải.
Nhà cũ nhà họ Bạc.
Tịch Dung xách theo hành lý bước vào, người đưa thư đặt một cái hộp gỗ vào hòm thư.
Cô ta bước tới lấy hộp gỗ ra.
“Thẩm Thanh Ca, tôi muốn nhìn xem cô tặng thứ gì cho ông nội.”
Khi mở ra, một củ nhân sâm to nằm trong hộp.
Đồng tử cô ta chấn động, sau khi vào nhà đặt hành lý xuống bèn bảo tài xế đưa cô ta đến bệnh viện.
Đến phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, ông cụ Bạc đang nằm truyền dịch trên giường bệnh.
“Tiểu Dung về rồi à? Thế nào? Cháu có gặp được Tiểu Đình không?” Ông cụ Bạc đầy mặt mong chờ.
“Ông nội, cháu gặp được anh ấy rồi! Anh Bạc Đình mua xe vận tải, sinh hoạt cũng không tệ lắm, chỉ đáng tiếc chị dâu……”
Ông cụ Bạc lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, đôi lông mày trắng nhướng lên, xua tay nói: “Đừng nhắc tới cô ta, ông không nhận cô ta là cháu dâu.”
Bà cụ Bạc ngồi bên cạnh gọt vỏ táo bất đắc dĩ nói: “Người ta ở nông thôn, ông liền khinh thường?”
“Tôi không phải khinh thường người nhà quê, tổ tiên của ai không phải nông dân? Nhưng vợ của Tiểu Đình sao có thể thất học được? Tôi không nhận!” Ông cụ Bạc nâng khung mắt kính màu vàng.
Tịch Dung nhịn cười, ngoan ngoãn nói: “Ông nội, cháu tự hái nhân sâm ở trên núi chỗ bọn họ! Vừa vặn dùng để bồi bổ thân thể cho ông.”
“Ha ha ha…… Cháu ngoan khụ khụ khụ……” Ông cụ Bạc che lại ngực ho dữ dội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận