Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 430 -




"Được! Vậy thì hai anh chị phải nhanh chóng sinh em bé đi." Bạc Trường Sinh nghiêm túc nói.
Ánh mắt Bạc Đình thâm trầm, thật mà như không thật, nghiêm túc nói: “Loại chuyện này không thể vội được!”
“Ha ha ha ha…” Hoàng Anh và A Long cúi người cười lớn.
Sau khi nghe những lời này, Thẩm Thanh Ca hận không thể đuổi được tên dở hơi này ra ngoài.
Anh có thể hay không ở trước mặt người khác ăn nói đoàng hoàng một chút?
Buổi tối, Bạc Trường Sinh tự giác ôm búp bê vào căn phòng nhỏ.
“Chị dâu, chị với anh trai xấu tính sinh một em bé đi, Trường Sinh liền đi ngủ một mình.” Bạc Trường Sinh làm ra vẻ mặt rất hiểu chuyện trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, ánh mắt lấp lánh như muốn được khen ngợi.
Bạc Đình cười khúc khích.
Thẩm Thanh Ca tức muốn trợn mắt, cô ấn bả vai của cô bé xuống, nghiêm túc dạy bảo: “Trường Sinh, từ nay trở đi ở trước mặt người khác, em không được phép nói chuyện có em bé, biết chưa hả?”
“Tại sao?” Bạc Trường Sinh trông có vẻ bối rối.
“Bởi vì đây là chuyện rất riêng tư nên sẽ khiến người ta ngại nói ra.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Bạc Trường Sinh gật đầu hiểu ý nói, “Vậy lần sau..... Em liền không nói nữa.”
“Trường Sinh đúng là cô bé ngoan!”
Lúc Bạc Đình trở về phòng liền nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đang tức giận ngồi ở bàn.
"Ai chọc Thanh Ca của anh tức giận thế? Hửm?" Anh nhéo khuôn mặt mềm mại của cô.
"Anh nói xem? Anh thật là lưu manh! Hôm nay anh đã nói gì với Trường Sinh vậy? Hả?"
Bạc Đình cố gắng nhớ lại, sau đó liền bắt đầu nói xạo: "Anh không nói gì cả... Con bé nói muốn có em gái, em nói xem, anh làm thế nào được chứ? Anh cũng không thể đánh con bé một trận được?"
"Dù sao thì sau này anh cũng không được nói như thế trước mặt nhiều người như vậy nữa."
"Được rồi, anh hứa sau này nhất định sẽ không nói lung tung."
Bạc Đình cúi xuống hôn lên mặt cô, “Hôm nay em mệt rồi, đi ngủ đi.”
“Ngủ thế nào?” Cô ngẩng đầu lên, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.
Mấy ngày nay bọn họ ngủ riêng vì Bạc Trường Sinh, bây giờ đột nhiên lại ngủ với nhau, Bạc Đình vậy mà lại không có ý đồ xấu với cô, điều này đúng là khiến cô có chút khó tin.
Anh sửng sốt trong chốc lát, sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng liền hiện lên một nụ cười bí ẩn: “Thế em muốn ngủ thế nào?”
“Em không có…” Cô cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Tại sao cô lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy chứ?
“Em mới ngủ với Trường Sinh có mấy ngày thôi, hiện tại liền không biết ngủ thế nào?” Anh trêu chọc nói.
Cô giả vờ không hiểu, nhanh chóng leo lên giường: "Em buồn ngủ rồi! Mau tắt đèn đi."
"Không muốn ngủ cũng không sao." Bạc Đình vừa nói vừa tắt đèn.
Thẩm Thanh Ca nhắm chặt mắt lại, buộc mình phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Bạc Đình biết tâm tư nhỏ này của cô, nhẹ nhàng nằm bên cạnh, ngoan ngoãn không làm phiền.
Ban đầu anh đích thực là không có suy nghĩ bậy bạ gì cả, nhưng chính là bởi vì bị Thanh Ca trêu chọc, bây giờ cả người anh liền nóng đến mức thật có chút mất ngủ.
Vài phút sau, Thẩm Thanh Ca theo thói quen đặt tay lên bụng Bạc Đình, cô trong vô thức nhận nhầm Bạc Đình thành Bạc Trường Sinh.
Cô quay đầu, môi liền rơi vào lồng ngực của anh, rồi lại hôn mấy cái.
“A…”
Cái cảm giác khi chạm vào lại cứng rắn, hoàn toàn khác với khuôn mặt mềm mại của Tiểu Trường Sinh.
Trong chốc lát, Thẩm Thanh Ca liền mở mắt, sững sờ.
Lúc này cô mới nhận ra...người bên cạnh cô không phải Tiểu Trường Sinh mà là...Bạc Đình!
"Em, em...." Bây giờ cô mới biết không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn.
"Thanh Ca, hôm nay anh đã buông tha cho em bao nhiêu lần rồi? Hả?" Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, như đang lên án hành động của cô.
Đầu cô choáng váng, mặt nóng bừng, "Anh đừng xúc động, em tưởng anh là Trường Sinh nên mới hôn anh..."
"Anh không chịu được nữa rồi, làm sao đây?"
Nói xong anh liền xoay người, đè cô xuống.
Chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn, chủ động làm hết thảy.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Ca liền đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô mở cửa căn nhà gỗ nhỏ, liền nhìn thấy Bạc Đình đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt áy náy.
“Anh xin lỗi…” Anh nói nhỏ, vẻ mặt ủ rũ giống như một con chó bị chủ bỏ rơi.
Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười nhìn anh, “Anh xin lỗi cái gì?”
“Tối hôm qua là anh quá bốc đồng, không có dùng các biện pháp bảo hộ.” Bạc Đình nhỏ giọng nói.
Cô nghe xong, cả mặt liền đỏ bừng: “Em biết.”
Nếu không cô cũng sẽ không nóng lòng đi tắm như vậy…

Bạn cần đăng nhập để bình luận