Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 539 -




Bạc Đình nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, “Anh lại không chạy đi! Nhưng em bỏ lỡ cơ hội lần này liền thật sự không có nữa!”
Cô bị đau, mở tay anh ra, “Đừng nói chuyện này, những việc này tương lai lại nói.”
“Em có quyết định gì, anh Đình đều duy trì em.”
Cô gật đầu.
Bạc Đình hôn ở trên tóc cô, anh cảm giác Thanh Ca càng ngày càng trở nên yếu đuối.
Nhưng mà rất đáng yêu!
Cực kỳ giống chú heo nhỏ trước kia.
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình mua hai con cá trắm cỏ của Hoàng Anh.
“Chị Thanh Ca, hai người không cần trả tiền cho em, em lấy tiền của mình trả là được. Hiện tại em còn giúp người khác làm cá đâu, một con 10 xu, em tự kiếm được một khoản thu nhập thêm!”
Cô mở to hai mắt, “Hoàng Anh, em cũng thật thông minh.”
“Đều là học theo chị!”
Thẩm Thanh Ca kiêu ngạo hất mặt về phía Bạc Đình, Bạc Đình khen ngợi nói: “Vợ anh thật thông minh.”
Buổi chiều Thẩm Thanh Ca làm canh cá viên vừa mềm lại vừa dai.
Cô cất canh vào hộp giữ ấm, cùng Bạc Đình đưa tới bệnh viện.
Trên giường bệnh, Khương Lê thản nhiên uống canh cá, ăn cá viên.
“Thanh Ca, vẫn là con làm ăn ngon, đồ ăn trong nhà ăn mẹ đều ăn đến phát ngán.”
Cô cười trả lời: “Về sau con làm đồ ăn ngon, đều để cho anh Đình mang tới.”
“Được.” Khương Lê vui vẻ.
Bạc Đình đi ra cửa nộp viện phí, Thẩm Thanh Ca thử nói: “Mẹ, mẹ biết chuyện kia chưa? Chồng của Trịnh Nga đã cứu cha của Bạc Đình, cho nên……”
“Mẹ biết! Nhưng vậy thì sao? Hai người bọn họ ngủ chung là sự thật, hai người bọn họ ở bên nhau sinh hoạt mười mấy năm là sự thật……”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Nếu là có hiểu lầm, cha của Bạc Đình cũng không cần thiết phải giải thích……”
“Chờ mẹ khoẻ hơn một chút, mẹ liền ly hôn với ông ta.”
Cô gật đầu, “Vâng!”
Thịch thịch thịch ——
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị gõ vang.
“Khương Lê, tôi đã tìm được bà!” Hiệu trưởng trường tiểu học ở huyện thành cư nhiên tới đây.
Trong tay còn ôm một bó hoa bách hợp.
“Hiệu trưởng? Sao ông lại tới đây?” Khương Lê có chút kinh ngạc.
Hiệu trưởng nói: “Bà đã quên rồi sao? Quê của tôi chính là thành phố Thượng Hải! Nghỉ hè rồi, tôi về thăm nhà một chút!”
“Đúng vậy…… Tôi đều đã quên. Hiệu trưởng, ông mau ngồi!”
Thẩm Thanh Ca nhiệt tình nhường ghế dựa ra, bưng tới một ly trà cho hiệu trưởng.
“Gọi tôi là Vạn Dụ là được, hiện tại bà cũng không dạy học, không cần khách sáo như vậy.” Vạn Dụ đưa hoa bách hợp cho Khương Lê.
Khương Lê ngửi thử, vẻ mặt vui mừng.
Thẩm Thanh Ca đem hoa bách hợp bỏ vào bình hoa.
“Sau này bà không trở về huyện thành nữa sao?”
“Sẽ không.”
“Được rồi! Tôi cũng chuẩn bị về nhà, chúng ta tuổi lớn, không cần thiết lại đi lang thang.”
Thẩm Thanh Ca yên lặng mà lui ra cửa.
Khoé miệng cô nở nụ cười, cảm thấy trong lòng ấm áp, đây có lẽ chính là tình yêu của người trung niên.
Không cần sôi nổi, bà đi đâu tôi đi theo tới chỗ đó là đủ rồi……
Lúc này, Bạc Đình vừa đi nộp viện phí trở lại.
“Sao không đi vào bên trong mà ngồi?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thanh Ca chỉ vào trong cửa.
Chỉ thấy Vạn Dụ cùng Khương Lê đang nói chuyện rất vui vẻ.
“Ông ấy vậy mà tìm được chỗ này.” Giọng nói của Bạc Đình rất bình tĩnh.
Thẩm Thanh Ca phát ra sự cảm thán từ trong lòng, “Ông ấy thật sự rất thích mẹ.”
“Ừ! Ông ấy đi theo mẹ anh từ trường tiểu học của thành phố Thượng Hải tới trường tiểu học ở huyện thành.”
“Đi nhanh đi, đừng quấy rầy hai người bọn họ.” Thẩm Thanh Ca ôm cánh tay anh.
Hai người mới bước được vài bước, Bạc Thọ Khang mang theo một cái thùng giữ ấm nhìn có vẻ rất là đắt tiền.
Bạc Đình ngăn lại đường đi của ông ta, “Đi chỗ nào?”
“Đi thăm mẹ con!”
“Không cần! Mẹ tôi có người thăm rồi.”
Nghe được lời này, Bạc Thọ Khang cảnh giác, đi nhanh vào phòng bệnh của Khương Lê.

Bạn cần đăng nhập để bình luận