Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 502 -




Sau khi ăn cơm xong, Hoàng Anh và Thẩm Thanh Ca cùng nhau rửa chén.
“Không ngờ A Long đối với em tốt như vậy, còn dẫn em đi chơi khắp nơi.” Cô trêu chọc nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Anh trông như bị bôi sơn đỏ, “Anh ấy chỉ là xem em là em gái thôi! Hơn nữa, anh ấy vẫn còn vì Bạc Trường Ngọc mà đau lòng.”
“Nếu như cậu ấy vẫn luôn nhớ Bạc Trường Ngọc, thì em không cần cậu ấy!”
“Em biết……chị Thanh Ca, lúc đầu sao chị và anh Bạc Đình ở bên nhau vậy?” Cô ấy nghi hoặc hỏi.
Thẩm Thanh Ca hít hà một hơi, trải nghiệm của cô cũng không có giá trị tham khảo.
Khi đó Bạc Đình cũng thích cô.
Hai người bọn họ thuộc hai hướng mà lao tới.
“Chị liền mặt dày mày dạn quấn lấy anh ấy, anh ấy cũng ngại cự tuyệt…… thì……”
Hoàng Anh gật đầu, “Em hiểu rồi! Em cũng muốn quấn lấy A Long!”
Buổi tối, A Long uống đến say không còn biết gì, vẫn là Hoàng Tam, Hoàng Anh đỡ anh ta trở về.
“Hu hu…… Trường Ngọc, anh cũng rất tốt mà.”
“Đúng đúng đúng! Anh rất tốt!” Hoàng Anh nói cho có lệ.
Nhìn thấy bộ dạng này của A Long, Bạc Đình khẽ cau mày, “Này, đến nỗi này sao?"
Thẩm Thanh Ca ôm eo anh từ phía sau, “Lúc trước là anh được em theo đuổi, đương nhiên anh không thể cảm nhận sự đau khổ của người khác.”
“Lúc trước là anh thích em trước, chỉ là anh hơi xấu hổ khi đi tìm em thôi……” Bạc Đình xoa bóp lòng bàn tay của cô.
“Cho nên chính là em chủ động! Em dũng cảm hơn anh.”
Khóe miệng của anh nhếch lên, “Kiếp sau anh nhất định sẽ chủ động.”
Thẩm Thanh Ca nói trong lòng, nhưng mà kiếp trước, là anh chủ động.
“Anh cho em xem cái này.” Bạc Đình kéo bàn tay nhỏ của cô, dẫn cô đi vào phòng ngủ.
Từ trong ngăn tủ anh lấy ra một cái máy ảnh màu đen kiểu cũ.
Bạc Đình nhấn nút chụp hướng về chậu cây ngoài cửa sổ, đèn flash trắng xóa và chói mắt.
“Anh Đình , anh mua từ khi nào vậy?” Cô tò mò nhìn vào máy ảnh.
Ở đời trước cô muốn mua một chiếc máy ảnh, nhưng tiếc là nó quá đắt.
“Bao nhiêu tiền? Bây giờ, tất cả ảnh chụp bằng máy ảnh đều có màu đen trắng, không đáng giá!"
"Không tốn tiền, chỉ là một chiếc máy ảnh cũ. Anh tự sửa nó."
Cô kinh ngạc nhìn Bạc Đình, nếu anh từng học đại học, nói không chừng hiện tại đã là nhân tài khoa học kỹ thuật.
“Ngày mai em muốn chụp vài tấm ảnh ở trường học, để sau này cho con cái xem!”
Bạc Đình cau mày, “Thanh Ca, em đang ám chỉ anh?”
“Em mới không vội vã muốn sinh con, trong đầu anh lúc nào cũng là chuyện này……”
Cô đem máy ảnh đặt vào trong ngăn tủ.
Bạc Đình nhìn khuôn mặt điển trai của mình trong gương, “Có rõ ràng như vậy không?”
Buổi tối, sau khi Bạc Dạ đưa Bạc Trường Ngọc về nhà, liền cầm một chai rượu vang đỏ, đích thân lái xe đến khách sạn ở ngoại ô để tìm Tịch Dung.
Tịch Dung châm điếu thuốc, yên lặng ngồi trên ghế.
“Chúc mừng anh! Nỗ lực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thành người nhà họ Bạc!”
Đôi mắt của cô ta rũ xuống, lời nói của cô ta đầy sự mỉa mai.
Bạc Dạ rót cho cô ta một ly rượu vang đỏ, “Hai chúng ta đều giống nhau! Đều muốn tiến vào nhà họ Bạc, nhưng đều bị nhà họ Bạc coi thường…”
“Đúng vậy! Bạc Đình cư nhiên lại coi thường tôi! Ha ha……” Cô ta cầm ly rượu uống hết trong một ngụm.
Bạc Dạ uống vài ly rượu, ánh mắt trở nên mơ màng, “Muốn tiến vào nhà họ Bạc rất đơn giản! Cô đi câu dẫn Bạc Thọ Khang, Bạc Phúc Lộc! Làm mẹ kế của Bạc Đình……”
“Thật ghê tởm! So với việc trả thù Bạc Đình, tôi càng muốn giết Thẩm Thanh Ca! Nếu không phải cô ta, Bạc Đình nhất định sẽ nghe lời ông nội cưới tôi.”
“Đừng nằm mơ nữa! Cô và tôi giống nhau, đều là kẻ đáng thương thôi.”
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau trong không gian chật hẹp.
Bạc Dạ ôm mặt Tịch Dung, trao nhau nụ hôn, hai người ngã xuống giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận