Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 285 -




Ngay khi những lời này được thốt ra, những người vốn muốn gây chuyện đều không dám động đậy.
Chỉ có hai ba người vào nhà kiểm tra.
Nửa giờ sau, người lục soát nhà chính đi ra nói: "Quan bí thư chi bộ, không tìm thấy gì cả!"
Người lục soát ở nhà bếp cũng đi ra nói: “Tôi cũng không tìm thấy, Quan bí thư chi bộ.”
Người lục soát phòng ngủ cũng lắc đầu: "Thật sự không có!"
"Làm sao có thể? Các người nhất định không có cẩn thận tìm!" Thẩm Kiều Kiều chỉ vào mũi bọn họ chửi bới.
“Gầm giường tôi cũng đã lục luôn rồi, cô còn muốn tôi lục như thế nào nữa?” Người lục soát tức giận nói.
Thẩm Kiều Kiều lo lắng nhảy cẫng lên: "Không thể nào! Không thể nào! Thẩm Thanh Ca nhất định giấu rất nhiều bút máy!"
Đúng lúc này, Triệu Sơn Hà bước vào.
Anh ta khoanh tay nói: "Quan bí thư chi bộ, cha cháu có chuyện quan trọng muốn nói với chú, sao chú vẫn chưa đến văn phòng?"
"Cái này... Thẩm Kiều Kiều nói Thẩm Thanh Ca đang bí mật kinh doanh." Gương mặt của Quan bí thư chi bộ trở nên khó coi.
Triệu Sơn Hà trợn mắt nói, "Ai, Quan bí thư chi bộ, Thẩm Kiều Kiều là một mụ điên! Người khác không biết, chứ tôi sao có thể không biết? Lời của cô ta nói không thể tin được! Lần sau cô ta đến gặp chú, thì chú trực tiếp đuổi cô ta đi là được."
Nói xong, Triệu Sơn Hà dẫn Quan bí thư chi bộ rời đi.
Những người còn lại chỉ vào Thẩm Kiều Kiều nói: "Chậc, lời nói của Triệu Sơn Hà là thật hay là giả? Cô ta điên thật à?"
"Nhìn có vẻ giống! Làm điên làm khùng, trước đây không phải như thế này."
“Tôi không có điên, tôi không có điên…” Thẩm Kiều Kiều hét lớn khẩn trương đến sắp phát khóc.
Cô ta càng kích động thì càng có nhiều người cho rằng cô ta bị điên.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca trong suốt như gương, Thẩm Kiều Kiều đương nhiên không điên, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ta sẽ phát điên.
Sau khi mọi người giải tán, Thẩm Kiều Kiều vẫn đang ngồi khóc ở trong sân.
Bạc Đình nháy mắt với Hoàng Tam, Hoàng Tam không chút khách sáo nào nắm lấy cánh tay của Thẩm Kiều Kiều ném cô ta ra ngoài.
"Sau này nếu để tôi gặp lại cô, tôi sẽ đánh gãy chân cô! Cút đi!"
"Ô ô ô..." Thẩm Kiều Kiều vừa lăn người vừa bò đi.
Thẩm Thanh Ca nhanh chóng vào nhà kiểm tra, cũng may mấy người hồi nảy chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình, không lục soát loạn cả nhà lên.
Lần này, Hoàng Anh suýt chút nữa là hại người rồi.
May mắn thay cô có không gian!
Cô kéo Bạc Đình vào nhà, chuẩn bị tiếp tục bữa ăn.
Nhưng sắc mặt của Bạc Đình tối sầm lại, khuôn mặt như bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, khí tức lạnh lẽo.
"Gọi Hoàng Anh tới."
Trên mặt Hoàng Tam lộ ra vẻ lo lắng: "Đại ca... Anh trách em là được rồi."
"Đi nhà cậu."
Hoàng Tam quy củ gật đầu.
Bạc Đình lấy ra một điếu thuốc, kẹp giữa đầu ngón tay, nhìn Thẩm Thanh Ca nói, “Anh ra ngoài một lát, em ăn cơm trước đi.”
Khí thế của người đàn ông có vị thế cao đột nhiên bùng nổ, lời nói lạnh lùng như băng của anh khiến trái tim cô đập liên hồi.
"Anh Đình... mọi chuyện đã qua rồi."
Khuôn mặt của người đàn ông dường như bị mây đen bao phủ, không khí lạnh như băng tỏa ra từ cơ thể anh, áp suất không khí dường như trở nên cực kỳ thấp.
"Ừm."
Thẩm Thanh Ca rất muốn thuyết phục anh một lần nữa, nhưng rõ ràng là Bạc Đình không có ý định đồng ý.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc ăn cơm trước.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Bạc Đình hung dữ như vậy.
Sau khi ăn xong, đã hai giờ trôi qua mà Bạc Đình vẫn chưa quay lại.
Cô đang suy nghĩ thì A Hổ hoảng sợ chạy vào, "Chị dâu... không ổn rồi..."
"Chuyện gì vậy?"
"Tóm lại chị mau đến đó xem đi..."
Thẩm Thanh Ca thầm thở mạnh, nhanh chóng chạy đến nhà của Hoàng Anh.
Trong sân không có ai, nhà chính cũng đóng cửa.
Lời khiển trách dữ dội và cáu kỉnh của Bạc Đình phát ra từ bên trong: "Sau này đừng làm ăn gì nữa!"
Ở bên trong, Thẩm Thanh Ca thấy được thân thể Hoàng Anh mơ hồ run rẩy.
Đừng nói đến Hoàng Anh, ngay cả Hoàng Tam cũng không dám nói một lời.
"Cậu có thể hại chết tôi, nhưng ai cho cậu lá gan kéo Thanh Ca vào rắc rối?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận