Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 814 -




Vào đến trong cửa tiệm, nhiều phụ nữ đang đo số đo của mình bằng thước dây.
Một số bộ váy do cô thiết kế được treo trên tường và các thợ may đang sao chép nó.
“Váy của các người có giá bao nhiêu?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Người thợ may liếc nhìn Thẩm Thanh Ca và nói: "Làm theo yêu cầu, mười đồng tiền một chiếc."
Giá đắt hơn so với cô bán nhưng vẫn có rất nhiều khách hàng trong tiệm.
“Tôi có thể thử chiếc váy kiểu sườn xám này không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Người thợ may chỉ vào căn phòng phía sau và nói: "Vào trong thử đi."
Thẩm Thanh Ca đặc biệt chọn một bộ quần áo cỡ nhỏ, sau khi đi vào mặc thử, cô phát hiện chiếc váy mô phỏng theo này không hề tôn lên vòng eo của mình, khiến cô trông giống như một cái thùng nước.
Mặc dù bề ngoài giống nhau nhưng kiểu dáng lại kém xa, những chiếc váy cô làm đều sử dụng một ít vải tơ lụa, trong khi váy ở đây đều được làm bằng vải kém chất lượng.
Nếu nó tiếp tục được bán như thế này thì chẳng phải sẽ phá hủy danh tiếng của cửa hàng cô sao?
Khi những người phụ nữ trên đường nhìn thấy chiếc váy mô phỏng theo trông xấu xí đến mức này, thì họ chắc chắn sẽ không muốn mua váy từ cửa hàng của cô nữa.
“Chủ tiệm, đây là váy do cô thiết kế hay…” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Cái gì thiết kế hay là không thiết kế? Có người muốn mua thì tôi làm! Cô thử ra ngoài hỏi một chút, tôi làm thợ may đã ba mươi năm rồi, còn cần cô dạy tôi quy tắc cắt may không?" Người thợ may lập tức đen mặt, có chút không vui.
Thẩm Thanh Ca lễ phép nói: “Nhưng theo tôi được biết, chiếc váy này vốn dĩ là do cửa hàng Tường Hòa bán, tôi nghĩ cô làm như vậy thì không tốt lắm đâu?”
Người thợ may nhếch miệng, sắc mặt còn đen hơn cả đáy nồi: "Cô đến đây để may quần áo hay gây rối? Tại sao người khác bán thì tôi lại không được bán? Cung Tiêu Xã là đơn vị đầu tiên bán củi, gạo, dầu và muối, thế thì cái cửa hàng Tường Hòa kia cũng đừng bán nữa!”
Điều này hoàn toàn là đang tráo đổi khái niệm và căn bản là không muốn nói lý.
Thẩm Thanh Ca mím môi định nói thì người thợ may đã đập mạnh chiếc kéo xuống bàn: "Cởi váy ra! Cút ra ngoài! Tôi không bán cho của cô nữa!"
Nhiều khách hàng rụt rè nhìn Thẩm Thanh Ca, không dám nói gì.
Cô đành nén tức giận trong lòng rồi rời khỏi tiệm may.
Chủ tiệm may vá vội vàng gọi những người học việc tâp trung lại, chỉ về phía Thẩm Thanh Ca: “Nhìn thấy chưa! Từ bây giờ trở đi người phụ nữ kia không được phép vào nữa!”
“Vâng!”
Thẩm Thanh Ca chạy xe đạp, rất nhanh đã về đến con ngõ nhỏ.
Hồ Hoa cũng vừa mới từ chỗ Khương Lê trở về, cô ta vội ngăn xe đạp của cô lại: “Thanh Ca, tôi thấy trên đường có rất nhiều người phụ nữ mặc váy do cô bán! Cô có còn may không? Giữ lại cho tôi mấy đơn.”
Cô gật đầu: “Giờ đang là tháng 11, chờ bán hết váy, một khoảng thời gian sau sẽ bán mẫu váy mới.”
“Thật ra tôi cảm thấy rất kỳ lạ, Thanh Ca, tôi cũng tự mình may một số chiếc váy, anh Lâm cũng khen tôi mặc đẹp… Thế nhưng trong cửa hàng có mấy cái khách hàng cũng mặc cùng kiểu dáng ấy, thì anh Lâm lại chê họ nhìn vừa to vừa béo.” Hồ Hoa mỉm cười.
Có một người chị dâu đi ngang qua sẵng giọng nói to: “Hồ Hoa, chỉ có cô là đẹp thôi! Ngoài ra chẳng có ai đẹp cả! Cả ngày cô chỉ rót mê hồn canh cho người đàn ông của mình thôi!”
Hồ Hoa bị mắng, mặt cô ta đều tái mét hết cả lên.
“Thật ra, tôi có phát hiện ra có tiệm may đã sao chép thiết kế của tôi, nhưng không sao chép được điểm quan trọng nhất của chiếc váy!” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Hồ Hoa cố ý nói to cho người khác nghe: “Tôi liền nói sao có chuyện đấy, khả năng may vá của tôi cũng khá tốt, làm sao có khả năng tôi nhìn lầm được.”
“Hồ Hoa, công việc may vá của cô khá tốt, cô có biết tiệm may nào tốt không?” Thẩm Thanh Ca nghiêm túc hỏi.
“Cô hỏi đúng người rồi đấy! Haha…“ Hồ Hoa kéo Thẩm Thanh Ca, nhỏ giọng nói: “Nhà mẹ đẻ tôi làm về may mặc! Cả gia đình nhà tôi đều làm về nghề may đấy!”
Hai mắt Thẩm Thanh Ca sáng ngời, ngay lập tức cô liền có ý tưởng hợp tác cùng Hồ Hoa.
Chẳng trách Hồ Hoa lại kiếm sống dựa vào nghề may quần áo cho người khác.
“Sau khi tôi gả đi mấy năm, chồng tôi liền qua đời, cha mẹ cũng không còn. Anh trai tôi liền kế thừa cửa hàng may vá của gia đình. Khi đó, tôi muốn quay về nhà nhưng anh trai không đồng ý! Lúc đó, tôi đói đến mức ngực dán vào lưng, mỗi ngày chỉ có thể uống nước lạnh cho đỡ đói, muốn ăn một chén cơm cũng không có.” Nói đến đây, hai mắt Hồ Hoa đã đỏ hoe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận