Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 703 -




”Thẩm Thanh Ca bị chọc cười, anh lại có thể kêu cha của Triệu Tiểu Tĩnh là ông Triệu.
Anh thật sự không khách khí chút nào, bất kể người ta bao nhiêu tuổi, trước mặt anh cũng phải kém 3 phần.
"Anh Đình, ông Triệu gì chứ? Anh phải gọi là chú Triệu." Cô sửa lại.
“Cho nên anh không thích hợp ở lại trong xưởng làm những việc đối nhân xử thế này!” Vẻ mặt của anh thờ ơ.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy anh nói đúng, kinh doanh tài chính phù hợp với anh hơn.
Mấy ngày nay, Bạc Đình đến cửa phía đông xưởng ô tô giúp cha Triệu đàm phán chuyện xưởng đóng tàu, rất muộn mới trở về
Thẩm Thanh Ca ở nhà một mình, chuẩn bị hàng hóa để bán ở chợ đen.
Đêm đó, khi trời đã tối, Bạc Đình mới trở về.
Thẩm Thanh Ca vừa ăn cơm xong, cô nhanh chóng đem đồ ăn vào nồi để hâm nóng.
"Hôm nay anh về sớm vậy."
Bạc Đình bình tĩnh nói: "Sự việc đã được giải quyết, sau này sẽ không còn nữa."
“Sao nhanh như vậy? Em tưởng anh sẽ phải bận việc rất lâu." Cô tò mò hỏi.
Nói đến chuyện này, Bạc Đình tỏ ra hứng thú, anh giải thích: “Ban đầu ông nội Bạc sống chết không chịu đồng ý, cảm thấy xưởng đóng tàu và xưởng ô tô là hai việc khác nhau, nhưng Hồ Lam và Bạc Thọ Khang đã giúp thuyết phục ông nội, sự việc đã được giải quyết xong."
“Thanh Ca, Hồ Lam giúp thuyết phục cũng không có gì kỳ lạ, em nói xem tại sao Bạc Thọ Khang cũng ra mặt?"
Anh nghĩ mãi cũng không ra.
Tên ngốc Bạc Thọ Khang đó cũng cảm thấy cách nghĩ của mình không tệ?
Thẩm Thanh Ca cũng rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên Bạc Đình nói về Bạc Thọ Khang mà không tức giận.
“Dù sao hai người cũng là cha con, ông ấy có thể sinh ra anh thông minh như vậy, đồng ý với cách nghĩ ​​của anh có kỳ lạ sao? Hơn nữa, nếu như không phải ông ấy đồng ý với cách nghĩ của anh mới giúp anh, vậy thì là..."
"Là cái gì?" Bạc Đình hỏi.
Cô cười nói: "Đó là vì ông ấy muốn bù đắp cho anh! Ông ấy cảm thấy có lỗi với anh suốt những năm qua nên muốn giúp đỡ anh."
Bạc Đình giễu cợt: “Anh không cần.”
Đừng nói, dáng vẻ kêu ngạo của Bạc Đình rất dễ thương.
Đêm hôm sau, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhận được lời mời của cha Triệu, cùng nhau đến khách sạn Quốc Doanh.
Cha Triệu kéo Bạc Đình lại cảm ơn, cả hai bắt đầu uống rượu.
"Thanh Ca, chồng của cậu thật là giỏi! Cha của mình cũng không vội vàng gả mình đi nữa!" Triệu Tiểu Tĩnh cảm kích nói.
Thẩm Thanh Ca nhìn anh với đôi mắt sáng như sao, “Bạc Đình thật sự rất giỏi, không ngờ anh có thể làm được nhanh như vậy.”
Triệu Tiểu Tĩnh nhìn cô như một đứa mê trai, không ngừng chặc lưỡi.
Bình thường trông Thẩm Thanh Ca có vẻ khá lanh lợi, sao cũng mê trai như vậy chứ?
"Đúng rồi! Tiền thuê nhà của cậu." Thẩm Thanh Ca móc từ trong túi ra năm đồng tiền đưa cho cô ấy, "Cậu chưa ở mấy ngày, số tiền này mình cũng ngại nhận."
Triệu Tiểu Tĩnh lắc đầu, “Cậu giúp mình việc lớn như vậy, mình cũng ngại nhận.”
Hai người vì năm đồng tiền mà cãi qua cãi lại.
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ vài giây, "Để bọn họ uống từ từ, chúng tôi đi dạo phố đi."
Hai người vốn dĩ muốn đi Cung Tiêu Xã để tiêu tiền, nhưng Cung Tiêu Xã đã đóng của rồi.
Vậy là Thẩm Thanh Ca dẫn cô ấy đến chợ đen, Triệu Tiểu Tĩnh đã mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Hai người đi dạo hơn một tiếng, khi trở về khách sạn Quốc Doanh. Cha Triệu đã say khướt, mặt đỏ bừng, nằm trên bàn nheo mắt, nói những lời khiến người ta nghe không hiểu được.
Còn Bạc Đình thì đang lười biếng dựa vào ghế hút thuốc, khói trắng tràn ngập trước mặt anh khiến người ta không thể nhìn thấy rõ, anh uống rượu không đỏ mặt, nhưng toàn thân lộ ra nồng nặc mùi rượu.
Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Thẩm Thanh Ca run lên... Bạc Đình sẽ không say khướt như lần trước chứ?
Như vậy sẽ mất mặt lắm.
"Bạc Đình, uống thêm một ly nữa..." Cha Triệu vừa nói vừa hát đoàn kết là sức mạnh.
Triệu Tiểu Tĩnh không nói nên lời, để vệ sĩ cõng cha Triệu về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận