Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 442 -




“Mua máy cày là việc của cấp trên, sao lại đổ lên người của Bạc Đình?” Thẩm Thanh Ca rất không vừa lòng.
Sắc mặt của Quan bí thư chi bộ khó coi, ông ta gật đầu nói, “Ai nói không phải đâu? Cho nên tôi mới đến hỏi thử.”
“Tôi có thể xem xét.” Bạc Đình nhàn nhạt nói.
“Thật sao? Bạc Đình, vậy thật là cảm ơn cậu quá! Thật ra tôi đã viết đơn xin cấp trên rồi, nhưng phải xếp hàng đợi, như vậy không phải là đợi đến năm sau sao?” Quan bí thư chi bộ cảm động nhìn Bạc Đình.
Bạc Đình đưa cho Quan bí thư chi bộ một điếu thuốc, “Chú Quan, chú về đi, đừng làm phiền tôi với vợ ăn cơm.”
“Được…”
Thẩm Thanh Ca có chút khâm phục Bạc Đình, tại sao những nhân vật có địa vị đều ở trước mặt anh cúi đầu khom lưng chứ?
Buổi chiều, Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca và Bạc Trường Sinh ra ngoài, chuẩn bị vào thành.
Ở bên cánh đồng, hiện tại không có việc làm nên Thẩm Thắng Lợi đang khoe khoang với người dân trong thôn, “Các người không biết đâu, con rể của tôi là Bạc Đình… Nó nhất định sẽ nghĩ cách mua được máy cày.”
Một người mỉa mai: “Bạc Đình lại không phải là lãnh đạo, ông nói Bạc Đình thần thánh như vậy, lỡ như nó làm không được thì sao?”
Thẩm Thắng Lợi cười nói: “Vậy thì chứng minh Bạc Đình không có năng lực, lấy được con gái của tôi chính là phúc của nó! Nếu như không phải tôi dạy dỗ đàng hoàng, Thẩm Thanh Ca làm sao đậu được Đại học Kinh Hải?”
Nghe đến đây Thẩm Thanh Ca liền tức giận.
Cô nhìn hòn đá trên mặt đất hận không thể lấy chúng đập chết ông ta.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Bạc Trường Sinh liền lấy viên đá từ trong túi ra ném vào Thẩm Thắng Lợi.
“A……” Thẩm Thắng Lợi la lên, “Ai dám lấy đá ném tôi?”
“Hừ! Ông mới là không có năng lực! Không cho nói xấu anh trai!” Bạc Trường Sinh chống tay lên eo, nhìn như là anh hùng.
Thẩm Thắng Lợi nhìn thấy Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đến, ông ta không rảnh so đo, sợ bị vạch trần, nhanh chân đi về phía trước.
“Bạc Đình, Quan bí thư chi bộ đã nói chuyện với con rồi phải không? Con nhanh chóng mua máy cày đi.”
Bạc Đình cười nhạt, trong mắt lóe lên một tia rét lạnh, “Ông ra lệnh cho ai đấy?”
Thẩm Thắng Lợi sợ đến mức lui lại sau vài bước, ông ta lại nhìn qua Thẩm Thanh Ca, “Thanh Ca, tụi con đến xe tải cũng mua được rồi, máy cày thì có tính là gì? Nếu tụi con không giúp đỡ, chính là ích kỷ! Chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, mặc kệ xã hội sao…”
Ông ta bô lô ba la nói những lời trái với đạo lý.
Nếu không phải còn lại chút lý trí, cô đã tát chết ông ta rồi.
“Thẩm Thắng Lợi, ông nói nhiều như vậy, ông là đang sợ bản thân không có máy cày để lái, xã sẽ không chấm công phát lương cho ông đúng không?” Thẩm Thanh Ca trực tiếp nói ra.
“Khụ khụ…… Thanh Ca, tư tưởng của con còn thấp quá, đây là vì sự phát triển của thôn chúng ta.”
Thẩm Thanh Ca trợn mắt kinh tởm nói, “Ông đúng là làm người khác ghê tởm!”
“Ghê tởm lan xa!” Bạc Trường Sinh tiếp lời.
“…” Thẩm Thắng Lợi bị hai người mắng đến mất bình tĩnh.
Bạc Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, quay người bỏ đi, “Sẽ có máy cày.”
Thẩm Thắng Lợi nghe xong thì rất mừng rỡ, Bạc Đình tỏ vẻ làm gì? Còn không phải ngoan ngoãn nghe lời ông ta?
Ông ta nhanh chóng chạy đến trước mặt người dân trong thôn, khoe khoang nói nói: “Nói như thế nào thì tôi cũng là cha vợ của Bạc Đình, nó đã đồng ý rồi.”
Sắc mặt của người dân trong thôn nhanh chóng thay đổi, bắt đầu nịnh nọt: “Này, mặt mũi của Thẩm sư phụ còn lớn hơn cả Quan bí thư chi bộ.”
“Hừ, đừng thấy Thẩm Thanh Ca với Thẩm sư phụ quan hệ không tốt! Nói cho cùng đó vẫn là con gái ông ta, vẫn phải nghe lời ông ta.”
Cái đuôi của Thẩm Thắng Lợi sắp vểnh lên trời luôn rồi: “Còn không phải sao.”
Sau khi vào thành, Thẩm Thanh Ca đưa Bạc Trường Sinh đi đến Cung Tiêu Xã.
Thẩm Thanh Ca dẫn cô bé đến khu bán đồ chơi.
Trên quầy có bày chong chóng, ếch xanh đồ chơi nhỏ, đĩa bay bằng nhựa…
“Em thích không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Em không thích… Còn không bằng bao cát Tiểu Bối tặng cho em.” Vẻ mặt của Bạc Trường Sinh tỏ vẻ chán ghét.
Lúc này, Thẩm Thanh Ca mới nhớ, Bạc Trường Sinh là ngậm thìa vàng lớn lên, có lẽ chơi chán mấy món này rồi.
Dây nhảy cao su, con lăn sắt, bao cát ở trong thôn đối với cô bé mới là mới lạ.
“Các người không mua được thì nói không mua được, còn bày đặt không thích.” Người bán hàng ở quầy bán đồ chơi trợn trắng mắt.
Lúc này công việc người bán hàng rất được yêu thích, phụ trách cung ứng vật liệu, hầu hết mọi người đều sẽ tự cho mình hơn người khác.
Bạc Trường Sinh tức giận chạy ra cửa, lấy con búp bê từ giỏ xe đạp ra.
Cô bé giơ cao con búp bê lên, đối diện với người bán hàng nói: “Cô đã nhìn thấy qua chưa?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận