Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 819 -




Bạc Đình lập tức đi nghe điện thoại, nói chuyện vài câu liền cúp máy.
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
Bình thường, bạn bè anh sẽ không gọi điện vào thời điểm này trong ngày.
Anh giải thích: “Ông nội mời chúng ta ăn tối, đã phái xe đến đón rồi.”
Chẳng bao lâu, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đã đến biệt thự của nhà họ Bạc.
Vừa bước vào nhà, Thẩm Thanh Ca đã phát hiện ra tất cả mọi người đều có mặt ở đó.
“Hôm nay là ngày lễ hoặc ngày sinh nhật của ai hả anh?” Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng hỏi.
“Tiểu Đình, Thanh Ca, mau tới đây ngồi đi! Ông bà gọi điện mời các con hơi muộn rồi!” Bà nội Bạc đặt bát đũa xuống.
Sau khi hai người ngồi xuống mới phát hiện thấy Bạc Thọ Khang đang sa sầm mặt mày.
“Haha, Bạc Đình, con rất có triển vọng đấy! Con đã làm tốt đến thế mà không nói câu nào cho chú hai.” Bạc Phúc Lộc mỉm cười, gắp cho anh một miếng chân vịt.
Mặt ông nội Bạc cũng tràn đầy ý cười, nhìn khác hẳn ngày thường.
Sắc mặt Bạc Đình trở nên lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao em không biết anh đã làm nên chuyện lớn gì?” Thẩm Thanh Ca nghiêng người, nhỏ giọng hỏi.
Bạc Đình nhỏ giọng nói: “Anh cũng không biết.”
“Bạc Đình, cháu còn không thừa nhận! Có phải cháu nhờ Tống Nho cứu nhà xưởng của cha cháu không? Chú đã phái người đi điều tra rồi, Tống Nho là một khối xương cứng khó gặm, có rất nhiều người cầu xin ông ta, nhưng cuối cùng ông ta cũng chỉ đầu tư hai hoặc ba cái. Trong đó có nhà xưởng của cha cháu.” Bạc Phúc Lộc nịnh nọt cười.
Ông nội Bạc vuốt râu, giọng điệu cũng trở nên hiền hòa: “Bạc Đình, việc đó là do cháu làm đúng không?”
Bạc Thọ Khang nắm chặt nắm đấm, cánh tay run lên vì tức giận.
Dựa vào đâu lại là công lao của Bạc Đình? Đứa con bất hiếu đó ngay cả cửa nhà cũng không cho ông ta vào.
Tại sao không phải do ông ta có khả năng đàm phán tốt?
“Ông già thối đó, ai xen vào chuyện của ông ta khác?” Bạc Đình đập bàn ăn, đầu lưỡi liếm qua răng nanh, trên khuôn mặt đẹp trai hiên lên vẻ kiêu ngạo và bất đắc dĩ.
“Có nghe thấy không? Chẳng có liên quan gì đến Bạc Đình cả, là do chính con tự đàm phán.” Bạc Thọ Khang vuốt cổ áo.
Ông nội Bạc cười lạnh: “Con có biết hai xưởng trưởng nhà xưởng còn lại phải mất bao nhiêu ngày để đàm phán đầu tư với Tống Nho không? Con mất bao lâu? Con thực sự cho rằng mình rất giỏi? Giỏi hơn cả hai chú của con?"
Bạc Thọ Khang xấu hổ cúi đầu xuống.
Ông ta chỉ mất mười phút thôi, hơn nữa còn chỉ ngồi trên xe ô tô...
Nếu ông ta nói tất cả là do ông ta làm thì ông nội Bạc cũng sẽ không tin...
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Nguyên nhân chính là vì ngài Tống Nho không coi Bạc Đình là người ngoài.”
"Bạc Đình, cháu muốn làm về cổ phiếu gì đó thì cứ làm đi! Ông nội về sau sẽ mặc kệ cháu. Ông thực sự đã già rồi, không thể theo kịp các bạn trẻ nữa." Ông nội Bạc thở dài.
Mọi người trong bàn đều mỉm cười vui vẻ.
Nhưng Bạc Thọ Khang lại nói: "Cha, như vậy không ổn! Làm sao cha có thể ủng hộ Bạc Đình làm bừa được?"
Ông nội Bạc trừng mắt nhìn ông ta: "Con là người không có tư cách nói điều đó nhất trên cái bàn này! Nếu không có Bạc Đình thì nhà xưởng của con đã phá sản rồi!"
"Con thì làm sao? Đó là tiền của Tống Nho, không liên quan gì đến Bạc Đình cả!" Bạc Thọ Khang hừ lạnh một tiếng.
Ông nội Bạc thở dài: "Con không cảm thấy xấu hổ sao? Là con trai của cha, người quyền lực nhất mà con biết chính là cha. Nhưng Bạc Đình không dựa vào nhà họ Bạc để làm quen với Tống Nho!"
"..." Bạc Thọ Khang trầm mặc.
Tâm trạng của Bạc Đình rất tốt, múc cho Thẩm Thanh Ca một bát canh, nói: “Em ăn nhiều một chút.”
Cô không khỏi bật cười, địa vị của Bạc Đình trong nhà dường như đã được cải thiện.
Ăn xong, ông nội Bạc kéo Bạc Đình và nói: "Đừng nghe lời cha con! Nó thật vô dụng! Nếu nó không được đầu thai tốt thì không biết cuộc đời nó sẽ ra sao."
Khóe miệng Bạc Đình cong lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận