Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 570 -




Bạc Đình hôn lên má cô và nói: "Cảm ơn Thanh Ca."
Thẩm Thanh Ca ôm anh, mùi xà phòng tươi mát trên quần áo anh phả vào mặt cô, cô ở trong vòng tay anh ngửi ngửi, “Anh thơm quá… suốt ngày trêu chọc ong bướm.”
"Giặt quần áo cũng là trêu chọc ong bướm? Vậy sau này anh không mặc nữa." Anh nói đùa.
Cô vỗ ngực anh nói: "Anh dám! Anh khỏa thân không phải sẽ dễ dàng cho người khác sàm sỡ sao? Anh không biết dáng người của mình như thế nào sao?"
Khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Ngày hôm sau, ở trường có một lớp học nửa ngày.
Sau khi Thẩm Thanh Ca kết thúc giờ học, cô đến nhà ăn để ăn trưa.
Sau khi học xong, Triệu Tiểu Tĩnh liền trở về nhà thuê, để tránh mấy vệ sĩ do cha cô ấy cử đến mấy ngày nay nên không thể đi cùng cô.
Trước khi Bạc Đình đến, cô đã làm hai bát cơm cùng với bắp cải, thịt xào ớt xanh và trứng xào cà chua.
Khi cô đang định trả tiền thì một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng tiến tới nói: "Tổng cộng bao nhiêu? Tôi sẽ trả cho cô."
Thẩm Thanh Ca lập tức từ chối: “Không cần, tôi tự trả được.”
Cô lấy ra 8 xu đưa cho dì múc cơm, đồ ăn nhà ăn ở trường rất ít và rất rẻ.
"Tôi tên Bạch Tuyết. Cảm ơn cậu, vì ngày hôm qua cậu đã tố cáo Lý Đại Bằng, nếu không tôi đã không nhận được học bổng dành cho sinh viên nghèo." Bạch Tuyết nói.
"Chuyên nhỏ thôi mà, không cần cảm ơn tôi."
"Đương nhiên là phải cảm ơn... Thành tích chuyên ngành cuối kỳ của tôi xếp hạng nhất, nhưng tổng điểm của tôi rất thấp, nếu không phải cậu tố cáo Lý Đại Bằng, nhất định sẽ không tới lượt của mình." Bạch Tuyết chân thành nói.
Thẩm Thanh Ca cẩn thận nhìn Bạch Tuyết, khó trách cái tên này nghe quen quen, hóa ra cô ấy là người đứng đầu chuyên ngành!
Thì ra là học bá!
“Cậu học giỏi như vậy, đây là những gì cậu đáng có.” Cô chọn chỗ ngồi rồi ngồi xuống đợi Bạc Đình đến.
Một lúc sau, Bạch Tuyết ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một lon nước ngọt, "Tôi mời cô uống nước, cô đừng từ chối tôi, cho tôi chút mặt mũi."
“Cảm ơn.” Thẩm Thanh Ca lễ phép cảm ơn.
Thế là hai người cùng nhau ăn cơm, đúng lúc này một bóng người cao lớn chắn mất ánh sáng.
Thẩm Thanh Ca nhìn lên và thấy đó là Bạc Đình.
"Anh mau ngồi xuống đi!"
Bạc Đình ngoan ngoãn ngồi đối diện cô.
Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ bừng tim đập nhanh.
“Chiều nay em muốn xem phim không?” Bạc Đình hỏi.
Thẩm Thanh Ca lắc đầu, “Có một cuộc thi viết văn bằng tiếng Anh… Em muốn viết một bài văn.”
"Được." Bạc Đình liếc nhìn lon nước ngọt trong tay cô, "Sao đột nhiên em lại mua nước ngọt? Bình thường khi đang ăn cơm không phải em không thích uống thứ này sao?"
“Bạch Tuyết đưa cho em.” Cô nhìn về phía Bạch Tuyết.
Khuôn mặt Bạch Tuyết đỏ bừng, cô ấy giải thích: "Tôi nghe giáo viên nói, hôm qua nhờ có Thanh Ca tố cáo Lý Đại Bằng, nếu không học bổng đã không tới lượt tôi."
Cô ấy ăn mặc đơn giản, sạch sẽ và cư xử khiêm tốn.
Có vẻ như điều kiện gia đình thực sự không tốt lắm.
Đôi mắt đào hoa của Bạc Đình trở nên sâu kín.
Ăn cơm xong, Bạc Đình đi mua một chai nước có ga, đặt lon nước trước mặt Bạch Tuyết, "Cô biết phải tránh ánh mắt của mọi người không? Cô không cần phải mua gì cho Thanh Ca, nếu người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng xấu đến cô ấy."
Thẩm Thanh Ca cảm thấy anh có chút quá đáng, người khác cũng là có ý tốt: "Đi thôi! Bạch Tuyết có lẽ không nghĩ nhiều như vậy."
Bạch Tuyết cầm lon nước ngọt Bạc Đình mua, sắc mặt đỏ bừng.
Sau khi về nhà, Thẩm Thanh Ca bắt đầu viết văn, thỉnh thoảng lại lật qua cuốn từ điển tiếng Anh to như cục gạch, vẻ mặt buồn bã.
Bạc Đình cảm thấy vẻ mặt của cô lúc này rất buồn cười.
Anh lấy máy ảnh ra và chụp ảnh cô.
"Đáng ghét! Anh đang lãng phí cuộn phim đấy." Cô trợn mắt nhìn anh.
Bạc Đình đặt máy ảnh xuống: “Sao em không nhờ bà Lý ở đối diện nhà giúp đỡ.”
“Đúng vậy..." Cô đã quên mất.
Bà Lý ở đối diện nhà là giáo viên ở học viện tiếng anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận