Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 751 -




Bạc Đình vẫn muốn ngụy biện, Thẩm Thanh Ca hỏi: “Khi nào anh đi thành phố Hoa Hải?”
Anh suy nghĩ một lúc, “Xem cổ phiếu lần này của chúng ta lời hay lỗ đã.”
Cô gật đầu, ôm lấy eo anh, “Em không nỡ xa anh…”
“Lần này nếu đi thành phố Hoa Hải nữa, rất nhanh anh sẽ quay lại.” Anh xoa đầu cô.
Thẩm Thanh Ca miễn cưỡng gật đầu.
Chớp mắt đã đến cuối tháng , tiệm cơm đối diện tiệm cơm Tường Hòa cũng đã sửa sang xong rồi.
Quy mô trang trí và thiết kế rất giống với tiệm cơm của bọn họ, tên là tiệm cơm Thái Hòa.
"Thanh Ca, đối diện thật vô liêm sỉ! Học chúng ta mở tiệm cơm cướp việc làm ăn thì cũng thôi đi, lại có thể đến tên cũng học theo chúng ta.” Trương goá phụ tức giận nói.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Loại người không biết xấu hổ này sẽ càng ngày càng nhiều, không còn cách nào.”
Bạc Đình nắm lấy tay cô, hạ giọng nói: “Ông chủ đứng sau quán ăn đối diện đã tra ra rồi, là Bạc Dạ."
Đôi mắt cô run rẩy, hai mẹ con bọn họ thực sự là âm hồn không tan.
Bạc Dạ vốn dĩ không có đầu óc kinh doanh!
Cô nhớ đời trước có đọc trên báo, Bạc Đình mở một công ty chứng khoán, Bạc Dạ cũng bắt chước anh mở một cái, kết quả là lỗ hết tiền.
Đang nói chuyện thì một chiếc ô tô dừng lại ở phía đối diện.
Bạc Dạ bước xuống xe, mặc vest, đi giày da, cả người toát ra dáng vẻ vênh váo.
Anh ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.
Mọi người trong cửa hàng đều chết lặng.
Bạc Dạ đi đến trước mặt Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình, mỉm cười nói, "Anh hai, chị dâu, em mở tiệm cơm chắc hai người không để ý chứ?"
Thẩm Thanh Ca trợn mắt nhìn anh ta, "Anh đã ăn trộm không ít tiền của Tuyết Lị, lấy số tiền này sống một cuộc sống bình yên không tốt sao? Tại sao lại muốn tới tìm phiền phức?”
“Cô muốn kiếm tiền, tôi cũng vậy." Bạc Dạ bình thản nói.
Bạc Đình hận không thể đấm anh ta hai đấm: "Mày thật vô liêm sỉ! Tao đã buông tha cho mày rồi, nhưng bản thân lại cứ đụng phải tao."
"Thanh Ca, cô hãy khuyên anh ấy đi, đừng để anh ấy tức giận như vậy." Bạc Dạ khiêu khích nói.
Bạc Đình nắm chặt tay, đánh thật mạnh vào mặt anh ta, "Đồ rác rưởi! Thanh Ca là tên để cho mày gọi sao?"
“Haha..." Bạc Dạ xém chút nữa là ngã xuống đất, anh ta che mặt và cười mỉa mai.
Thẩm Thanh Ca giật mình, nhanh chóng kéo Bạc Đình ra, "Anh Đình, anh đừng kích động! Anh ta đang cố tình chọc tức anh đấy!"
Cô nắm lấy cánh tay của Bạc Đình và ép anh ngồi trong cửa hàng.
Không lâu sau, người qua đường bên ngoài nói: “Vừa rồi ông chủ quán ăn Tường Hòa nóng nảy đến mức đánh người rồi!”
“Lòng dạ hẹp hòi! Trên đời này chỉ có nhà anh ta có thể mở tiệm cơm sao?”
"Thật đáng sợ. Tôi không dám đến tiệm cơm của bọn họ ăn cơm nữa!"
Sau khi Bạc Đình nghe điều này, mạch máu trên thái dương nổi lên hết, "Liên quan gì đến bọn họ? Một lũ ngốc! "
Cô nghiêm túc nói: "Bạc Dạ chỉ là muốn hủy hoại danh tiếng quán ăn của chúng ta, anh tức giận chính là đã rơi vào bẫy của anh ta.”
"Anh biết! Anh có thể chịu đựng được mọi thứ, nhưng anh chỉ là…”
Cô xoa đầu anh, “Em biết, anh ta chính là lợi dụng sự ghen tuông của anh thôi, lần sau anh đừng mắc bẫy nữa.”
Bạc Đình mím môi, không dám bảo đảm, lần sau Bạc Dạ còn ăn nói lung tung nữa, anh không dám đảm bảo anh sẽ làm ra chuyện gì.
"Anh đừng tức giận nữa, tiệm cơm của chúng ta dựa vào thực lực! Những trò đùa nhỏ như thế này của Bạc Dạ sẽ không tồn tại được lâu đâu." Thẩm Thanh Ca an ủi.
Cô lấy tiền lương từ trong ngăn kéo ra, phát cho mọi người.
Tôn Tú Tú nhìn 30 đồng tiền trong tay, cảm thấy khó hiểu, tại sao Cổ Tiểu Liên và Hoàng Anh đều có hơn 50 đồng tiền, còn cô ta chỉ có 30 đồng tiền?
“Tú Tú, tiền của cô có đủ để trả nợ cho Tôn Lâm không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
"Ừm... còn thiếu một ít." Tôn Tú Tú vô thức che túi tiền của mình lại.
"Còn thiếu bao nhiêu? Tôi đưa cô, xem như đó là cô tạm ứng tiền lương!" Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
Tôn Tú Tú tức giận đến run run môi, cô ta còn tưởng Thẩm Thanh Ca sẽ tặng tiền cho cô ta, kết quả là mượn cô ta!
Tiệm cơm Tường Hòa không phải nhờ có cô ta mới mở được sao? Kết quả tiền lương của cô ta không phải là nhiều nhất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận