Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 813 -




Trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng.
"Sao anh có thể khoa trương như vậy? Mọi thứ anh có rõ ràng là đều do chính anh tự mình làm được. Dù anh có em hay không cũng giống nhau cả." Cô nhẹ giọng nói.
Bạc Đình lại không nghĩ vậy, trước đây anh đúng là một thằng khốn nạn mà.
Trước đây anh vẫn luôn được không có mong ước gì nhiều, nghĩ rằng mình chỉ cần có đủ tiền để chi tiêu, rồi sau đó sống thoải mái, vui vẻ mỗi ngày là được.
Còn việc sửa chữa linh kiện hay cổ phiếu đều chỉ là sở thích, anh chỉ muốn kiếm một ít tiền để mua vui thôi.
Nếu không phải vì để cho Thanh Ca có một cuộc sống tốt hơn thì anh cũng sẽ không như bây giờ, hận không thể chuyển cả núi vàng cho cô.
Ngay khi anh chuẩn bị nói, tiếng chuông reng reng——
Điện thoại đang đổ chuông.
Bạc Đình nhận một cuộc điện thoại xong liền vội vã ra ngoài.
Thẩm Thanh Ca biết anh bận nên đành phải tiếp tục giặt quần áo.
Đáng tiếc là vừa rồi cô còn muốn nhân cơ hội này để bàn về chi phí sinh hoạt khi du học.
Nghe Lâm Oánh nói, chi phí sinh hoạt trong một học kỳ của cô ta đã lên đến 10.000 đồng tiền, thậm chí cô ta còn không dám ăn đồ ăn nhanh ở bên ngoài.
Cứ như vậy, nên gia đình cô ta còn cảm thấy có chút mệt mỏi, không biết Bạc Đình cảm thấy thế nào.
Đến trưa, khi Bạc Đình trở về nhà, ngoài sân đã chất đầy quần áo đang phơi.
Anh hét lên: "Thanh Ca, ra xem anh mua gì này."
Thẩm Thanh Ca từ trong bếp đi ra, đi xuyên qua đống quần áo đã che khuất tầm nhìn, ra đến cửa thì liền ngẩn người.
“Anh Đình, anh thật giỏi.” Đôi mắt cô vì cười mà cong thành vầng trăng khuyết.
Bạc Đình kéo xe đẩy vào góc, đặt máy giặt thương hiệu Thủy Tiên xuống, chuẩn bị cắm điện, “Anh vừa đi ngang qua Cung Tiêu Xã nên liền nghĩ đến chuyện mua nó.”
“Bao nhiêu tiền thế?” Cô mở nắp máy giặt ra, nhìn vào bên trong, cái này giống hệt cái cũ mà cô đã mua ở đời trước.
Giọng nói của Bạc Đình chợt trầm xuống: “Hơn chín trăm đồng tiền.”
Cô hít sâu một hơi, quay người bước vào bếp mà không nói gì thêm.
Bạc Đình nối nguồn điện vào máy giặt, nối ống thoát nước rồi ném mười mấy bộ quần áo phụ nữ vào đó.
Chẳng mấy chốc, bữa ăn đã sẵn sàng.
Thẩm Thanh Ca gọi anh vào nhà chính ăn cơm.
“Thanh Ca, em không còn cảm thấy tiếc tiền nữa phải không?” Bạc Đình cẩn thận nhìn mặt cô.
Cô ngước mặt lên nói: "Em nghe nói chi phí sinh hoạt ở nước ngoài rất đắt đỏ, mỗi học kỳ tốn hơn 10.000 đồng tiền."
“Em yên tâm, chỗ tiền này trong nhà vẫn có.” Anh không hề cảm thấy đau lòng chút nào.
Cô nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, buồn bã nói: “Nhưng em cảm thấy không ổn.”
"Tiền anh kiếm được là để tiêu mà, mau ăn đi." Bạc Đình ấn cô ngồi xuống bàn ăn, không khỏi nhếch khóe miệng lên.
Lấy chồng lâu như vậy, tại sao cái tính có chút keo kiệt trong chuyện tiền nong này của cô không thay đổi chút nào vậy?
Chỉ trong vòng vài ngày, những bộ quần áo do Thẩm Thanh Ca thiết kế đã được treo trong cửa hàng.
Rất nhiều sinh viên nữ và các cô vợ trẻ đều đến cửa hàng để thử quần áo. Thẩm Thanh Ca còn lắp một chiếc gương trong cửa hàng để bọn họ soi thử.
"Chị Thanh Ca, cửa hàng quá nhỏ, không thể chứa nhiều người như vậy! Xin chị mau nghĩ cách đi." Hoàng Anh khóc không ra nước mắt.
Cửa hàng nhỏ của họ tổng cộng chỉ có tám mét vuông, mỗi lần có nhiều nữ sinh đến xem quần áo, bọn họ luôn làm đổ quần áo xuống đất.
Thẩm Thanh Ca bất lực mỉm cười: "Chị biết rồi! Chị sẽ mở cửa hàng càng sớm càng tốt. Còn có chuyện gì nữa không?"
"Còn một điều nữa! Em nhìn thấy trong tiệm may có người bắt chước may theo váy của tiệm chúng ta, lại còn bắt chước chẳng ra làm sao, thật sự không biết xấu hổ mà."
Đôi mắt của cô nhìn sâu xa, "Chị phải đưa vấn đề xin cấp bằng sáng chế vào trong lịch trình rồi."
Trên đường về nhà, Thẩm Thanh Ca thực sự nhìn thấy một số cô gái trẻ mặc váy giống với váy do cô thiết kế.
Trái tim cô chợt thắt lại, sau khi hỏi thăm vài người qua đường, cuối cùng cô cũng biết được tiệm may bắt chước kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận