Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 682 -




Tới phòng sách, hai người vốn tưởng rằng ông nội Bạc sẽ mắng hai người một trận, nhưng vẻ mặt ông cụ lại áy náy, giọng điệu bằng phẳng, “Thanh Ca, đứa cháu trai này của ông hại cháu rồi.”
Khoé miệng của Thẩm Thanh Ca giơ lên, “Đây là lựa chọn của chính bản thân cháu, không liên quan đến Bạc Đình.”
“…” Ông nội Bạc nhìn cô một cái thật sâu, cuối cùng khẽ thở dài.
Nhờ kim chi của Khương Lê mà chợ đen có thêm không ít khách quen.
Không ít công nhân phương nam bị điều đến đây đều tranh nhau mua.
Hoàng Anh nói: “Chị Thanh Ca, chỉ mới hai ba ngày kim chi đã bị tranh nhau mua hết, chị làm nhiều chút đi.”
“Đây là do mẹ chị làm, số lượng có hạn.” Thẩm Thanh Ca cười giải thích.
Đây cũng coi như là mánh khoé marketing.
“Chị Thanh Ca, đồ ăn chị ngâm đã ngon rồi, không ngờ rằng mẹ anh Bạc Đình còn làm ngon hơn chị.”
Thẩm Thanh Ca cười nói vài câu với cô ấy, rồi bỏ bút máy, chén đĩa, kẹo mứt lê linh tinh vào kho hàng.
Vừa hay, Bạc Đình tới đón cô về nhà.
Tới đầu hẻm, một chiếc xe vận tải ngừng ở nơi đó, mấy người đàn ông đang bê các loại gia cụ đi xuống, rất nhiều hàng xóm vây xem.
“Có người chuyển nhà?” Thẩm Thanh Ca hoài nghi hỏi.
Bạc Đình giải thích: “Mới chuyển đến một hộ gia đình, nghe nói là người phương nam.”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Đến lúc đó nhìn xem có dễ ở chung không, nếu dễ ở chung thì chúng ta tới cửa đưa chút rau dưa linh tinh.”
“Được.” Bạc Đình xoa đầu cô.
Bên kia, một sân nhỏ ở trung tâm thành phố.
Bạc Dạ đang bôi thuốc ở đầu cho Trịnh Nga, “Mẹ, về sau mẹ cũng đừng trêu chọc Thẩm Thanh Ca! Chúng ta không chơi nổi bọn họ!”
“Dựa vào cái gì mà không chơi được? Bạc Đình cũng chỉ là một thằng nhóc, tuy rằng con không phải Bạc Thọ Khang sinh, nhưng từ nhỏ ăn mặc sang trọng, sống cuộc sống của thiếu gia! Bây giờ bọn họ sống tốt hơn con, mẹ không phục!” Trong mắt Trịnh Nga đều là thù hận.
Trước khi Tuyết Lị bị bỏ tù, Bạc Dạ đem toàn bộ TV, đĩa nhạc, trang sức linh tinh của nhà cô ta bán đi, kiếm lời một số tiền lớn.
Hơn nữa anh ta có sự nghiên cứu nhất định đối với cổ phiếu ở Cảng Thành, tuy rằng cuộc sống bây giờ so ra kém nhà họ Bạc, nhưng còn coi được.
Bạc Dạ rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
“Mẹ, mẹ phải chấp nhận hiện thực đi! Bây giờ chúng ta rất ổn, mẹ cũng đừng lăn lộn!” Bạc Dạ xoay người đến vòi nước rửa tay.
“Rau muối không thể thực hiện được, Thẩm Thanh Ca còn bán bút máy, kẹo mứt lê, chén đĩa, mấy thứ này mẹ có thể làm được! Mẹ cũng muốn bán!” Trịnh Nga nói.
Bạc Dạ nhéo mũi, rất là bất đắc dĩ.
“Bạc Dạ, con cho mẹ tiền, mẹ sẽ trả lại cho con! Mẹ muốn đuổi Thẩm Thanh Ca ra khỏi chợ đen! Con tiện nhân Khương Lê kia vĩnh viễn đừng mong vượt qua mẹ!”
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca đi Cung Tiêu Xã mua tương vừng.
Cô định ngày mai rảnh thì làm mì khô nóng ăn.
Khi về đến nhà, vừa lúc gặp phải Tạ Dương, hai người nói chuyện với nhau.
“Cách vách nhà em có hàng xóm mới chuyển đến, đi chào hỏi chưa? Bọn họ dễ ở chung không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Mặt Tạ Dương tái đi, cậu ta lắc đầu, “Một nhà ba người bọn họ… Cảm giác không phải rất tốt.”
“Làm sao?”
Tạ Dương nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Chị, em không biết nói như thế nào, tóm lại chị nhìn thì hiểu.”
Thẩm Thanh Ca mang theo một bụng nghi vấn về tới nhà.
Cô đặt hàng xóm mới vào hàng ngũ nhân vật nguy hiểm ở trong lòng, không định làm quen.
Khi Thẩm Thanh Ca về nhà, thì nhìn thấy Bạc Đình cầm một tờ giấy trắng, thoạt nhìn như là văn kiện.
“Thứ gì vậy? Có cần em xem giúp anh hay không?” Cô tò mò hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận