Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 662 -




Qua nửa phút, dưới tòa ký túc xá tiến sĩ đã chật kín người.
Các giáo viên vào ký túc xá dẫn Mạnh Điệu và mấy nữ sinh đến văn phòng.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Tiểu Tĩnh tức giận thở dài: “Hừ! Người đàn ông đê tiện này nhanh vậy đã gặp quả báo rồi.”
Hai cô gái đều có điều kiện gia đình khá giả, cha mẹ đều làm lãnh đạo, hai người làm to chuyện, gây ảnh hưởng không nhỏ.
Mạnh Điệu chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp tiến sĩ, kết quả lại bị buộc thôi học.
“Thanh Ca, may mắn là cậu nhắc nhở mình! Nếu không mình đã đáp ứng với Mạnh Điệu, anh ta dù sao cũng là người có học thức, lớn lên cũng đẹp trai.” Triệu Tiểu Tĩnh tặc lưỡi.
Thẩm Thanh Ca lơ đãng hừ hừ hai tiếng.
Tan học, Bạc Đình đạp xe đến đón cô.
Giống như lúc trước, rất nhiều nữ sinh năm nhất không nhịn được quay đầu nhìn anh.
Nhưng vẻ mặt của anh khó chịu, tính tình lạnh lùng xa cách, giống như chủ nợ đi đòi nợ vậy.
Thẩm Thanh Ca bước ra khỏi tòa nhà dạy học và đi đến bên Bạc Đình, ngồi lên xe đạp, nhóm nữ sinh sau đó cũng giải tán.
“Anh rất được yêu thích đấy.” Cô ôm eo anh.
Bạc Đình chán ghét nói, “Bọn họ ồn chết đi được.”
Cô cảm thấy rất thú vị, đợi Bạc Đình đạp ra khỏi Đại học Kinh Hải, cô hỏi, “Chuyện của Mạnh Điệu là anh làm phải không?”
Gió chiều man mát, thổi đến cả người đều khoan khoái, thanh âm của Bạc Đình không lớn không nhỏ: “Ừ.”
“Em còn tưởng rằng hôm qua anh chỉ nói thế thôi, không ngờ hôm nay anh ta lại gặp báo ứng! Triệu Tiểu Tĩnh suýt chút nữa bị anh ta lừa rồi.”
Bạc Đình yên lặng nghe cô kể, không chê cô phiền.
Về đến nhà, Bạc Đình nấu ăn, Thẩm Thanh Ca lấy ra vài lọ nhỏ từ trong góc bếp.
“Anh Đình, món dưa chua của em đã được rồi! Có ớt đỏ, củ cải muối, chao,…” Cô có chút phấn khích.
Đủ các món trộn chung với nhau, vài hũ dưa chua này có thể ăn đến nửa năm.
Bạc Đình cau mày, anh không thích đồ ăn cay và chua, “Thanh Ca giỏi quá.”
“Anh đừng khen em, vẻ mặt của anh đã bán đứng anh rồi. Cuối tuần chúng ta mời nhóm Hoàng Anh ăn cơm, em sẽ tặng bọn họ món dưa chua này.” Cô đề nghị.
Bạc Đình gật đầu, anh bắt đầu nghĩ thực đơn cho cuối tuần.
Cuối tuần rất nhanh đã tới.
Hoàng Anh, A Long, Hoàng Tam đều đến ăn cơm.
Thẩm Thanh Ca phụ trách việc bày các món dưa chua ra đĩa, Bạc Đình phụ trách việc nấu nướng.
Hôm nay Bạc Đình nấu sườn heo chua ngọt, thịt lợn xào ớt, canh gà hầm nấm, cá diếc rán và một số món rau.
Đồ ăn vừa được bày ra, mọi người bắt đầu ăn uống vui vẻ, trên mặt lộ ra vẻ thích thú, ăn không ngừng nghỉ.
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn Bạc Đình, cô mỉm cười nói: “Những món này đều là anh Đình nấu đấy.”
“Hả?” A Long há hốc mồm, đồ ăn trong miệng suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Hoàng Tam và Hoàng Anh đều ngạc nhiên.
“Không thể nào? Anh Bạc Đình nấu những món này à? Lẽ nào vị giác của em có vấn đề?”
Bạc Đình cười lạnh, "Chẳng lẽ tôi không thể nấu ra đồ ăn ngon?”
“Có thể, có thể, có thể…” Mọi người nhún vai trả lời.
Thẩm Thanh Ca giải thích, “Anh Đình đặc biệt có tài nấu ăn nha, anh ấy đang tiến bộ hơn mỗi ngày.”
A Long lại gắp thức ăn cho vào miệng, anh ta lại cảm thấy không còn ngon như lúc trước.
“Đây chính là tình yêu nha, lại có thể khiến anh Bạc Đình trở thành một con người khác.” Hoàng Anh cảm khái.
“Trước đây nồi trong nhà đại ca cũng chưa được đun nóng qua bao giờ.” Hoàng Tam cũng cảm thấy chấn động.
Vẻ mặt của Bạc Đình không vui, “Điều này cho thấy ông đây là có thiên phú! Thiên phú đó, hiểu không hả?”
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang của anh, liền bật cười, "Mọi người có thích món dưa chua của tôi không?"
Bởi vì Bạc Đình nấu quá nhiều đồ ăn nên không ai để ý đến món dưa chua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận