Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 466 -




Đi trên đường, Bạc Đình nhẹ giọng hỏi: “Em biết bà cụ Cố là bà nội em? Hửm?”
“Em biết.” Cô gật đầu.
Bạc Đình ôm cô, trầm giọng nói: “Nếu anh biết hôm nay bà cụ cũng có mặt, anh tuyệt đối sẽ không đưa em đến đây.”
“Em cũng không trách anh!” Cô kéo tay anh.
“Đúng rồi! Anh Đình, em cảm thấy hình như Bạc Trường Ngọc đang yêu… Dù sao cô ấy lạ lắm.” Thẩm Thanh Ca nhớ lại sắc mặt của Bạc Trường Ngọc khi ở gác mái.
Bạc Đình không quan tâm chút nào, “Quan tâm làm gì.”
Bên kia, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen ngừng ở ven đường.
Bà cụ Cố cúi đầu ngồi vào.
“Bà nội, thế nào rồi? Buổi họp mặt hôm nay có vui vẻ không?” Cố Quyết cười hỏi.
“Vui vẻ… Đúng rồi, cháu xuống phía nam thật sự không tìm được một chút thông tin nào của Minh Châu sao?”
Nụ cười của Cố Quyết cứng đờ vài giây.
Bà cụ Cố nói tiếp: “Cháu giúp bà điều tra một một người… Cháu dâu nhà họ Bạc, Thẩm Thanh Ca.”
“Vâng…”
Một tháng trôi qua, có một thời gian Bạc Đình lái xe xuống phía nam một lần.
Thẩm Thanh Ca ở một mình trên cơ bản không trở về nhà, cô ở ký túc xá.
Cô nằm trên giường, trong lòng tính toán chuyện làm ăn.
“Thanh Ca, dưới lầu có một anh đẹp trai lái xe hơi tìm cậu!” Triệu Tiểu Tĩnh gõ đệm giường của cô.
Thẩm Thanh Ca lười biếng nói, “Mình không quen biết.”
“Tuy rằng những người đàn ông theo đuổi cậu đều không đẹp trai bằng chồng cậu, nhưng người phía dưới thật sự không kém!”
Cô tự hỏi một lát, vẫn lựa chọn xuống lầu.
Dưới ký túc xá, một đám người cố ý không lên lầu khẽ đi xung quanh nhìn xe hơi.
Cô đứng một hồi lâu, Cố Quyết xuống xe.
“Sao anh lại tới đây?” Ánh mắt của Thẩm Thanh Ca cảnh giác.
Lưng Cố Quyết dựa vào xe hơi, mặt mày nghiêm túc, “Em nói xem? Lần trước ở nhà họ Bạc em đã để lộ sơ hở! Bà nội đã bắt đầu nghi ngờ… Hơn nữa bây giờ bệnh tình của Kỳ Lân cũng chuyển biến xấu.”
“Hừ, bệnh của anh ta sẽ không tốt lên đâu.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tình trạng cơ thể của Cố Kỳ Lân, Thẩm Thanh Ca rất rõ ràng, đời trước cô có một tâm nguyện là bệnh của Cố Kỳ Lân có thể chữa khỏi.
Như vậy thì bản thân cô cũng có thể ít bị kim đâm hơn!
“Em nói cái gì?”
“Không có gì…”
“Thanh Ca, anh không biết còn có thể giúp em giấu giếm được bao lâu, bản thân em cẩn thận một chút, chỉ sợ cha mẹ em muốn tới thử em.” Cố Quyết đau lòng nhìn cô.
Anh ta thật sự cảm thấy Thẩm Thanh Ca đáng thương, anh ta trơ mắt xem cô từ một người nhà quê bình thường biến thành sinh viên của Đại học Kinh Hải!
Vất vả lắm cuộc sống mới có khởi sắc, kết quả đã bị người nhà họ Cố theo dõi.
Vốn dĩ anh ta cảm thấy người nhà họ Cố nhận cô trở về, cũng không tồi, ít nhất cơm ngon rượu say! Chỉ là sau khi thấy kết cục của hàng giả Thẩm Kiều Kiều, anh ta không nghĩ như vậy nữa.
Đang nói, một nắm đấm bay qua, hung hăng đấm vào cằm Cố Quyết.
“A…”
“Anh Đình!” Thẩm Thanh Ca che miệng.
Bạc Đình nắm cổ áo anh ta, ánh mắt tàn nhẫn giống như dã thú, “Cậu muốn bắt cô ấy trở về nhà họ Cố?”
“Không phải, anh Đình… Anh hiểu lầm rồi!” Thẩm Thanh Ca dùng sức kéo tay Bạc Đình, ý muốn để anh buông Cố Quyết ra.
Cố Quyết nhíu mày, sắc mặt có vài phần bất đắc dĩ và vui đùa, “Đúng là tôi đã khinh thường cậu! Không ngờ rằng cậu là con trai nhà họ Bạc.”
“Anh Đình, Cố Quyết tới để nhắc nhở em! Người nhà họ Cố đã nghi ngờ em, kêu em cẩn thận một chút.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Lúc này Bạc Đình mới buông ra tay, “Tốt nhất cậu đừng làm cho tôi phát hiện hành vi mờ ám gì của cậu.”
“Thành kiến của anh đối với tôi quá lớn.” Cố Quyết vỗ bụi trên vai.
“Bớt lối kéo thân thiết đi.” Bạc Đình lạnh nhạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận