Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 387 -




Thẩm Thanh Ca dịch ghế về phía trước, nhưng khoảng cách bàn trước với bàn sau cũng rất gần. Chỉ cần Triển Nhan duỗi chân dài ra một chút là có thể đá đến ghế cô.
Thẩm Thanh Ca không thể nhịn được nữa, cô đã nể mặt cô ta đủ rồi!
Cô giơ tay lên, “Thưa cô, bạn học ngồi đằng sau này cứ đá ghế em, không những quấy rầy em, mà còn ảnh hưởng đến các bạn xung quanh.”
Cô giám thị đã đi tới, thấy Thẩm Thanh Ca đã làm được vài bài, thế mà bài thi của Triển Nhan lại trắng tinh thì đã hiểu rõ.
Cô ấy hung dữ trừng mắt nhìn Triển Nhan, “Bạn học này, cảnh cáo em một lần, đừng ảnh hưởng đến kỷ luật của trường thi.”
Triển Nhan lộ ra vẻ ngoan ngoãn, cười nói, “Vâng.”
Nhưng cô giám thị vừa rời khỏi, Triển Nhan lại tiếp tục đá ghế của Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca quyết định không cho cô ta cơ hội!
Cô giả vờ ngã từ trên ghế xuống, phanh một tiếng...
“A…”
Thí sinh trong phòng đều bị hoảng sợ.
Thẩm Thanh Ca bò dậy từ trên mặt đất, giơ tay lên, “Thưa cô, cứ như vậy thì em thật sự không thi được mất.”
Triển Nhan không ngờ rằng Thẩm Thanh Ca sẽ làm thế, bị dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch, “Không… Tôi không hề dùng lực… Là cậu cố ý ngã!”
“Bạn học này, mời em rời khỏi trường thi! Đừng ảnh hưởng đến thí sinh khác.” Giám thị chỉ vào cửa lớn.
“Em không đạp, cô cho em cơ hội một lần nữa được không? Em biết sai rồi…” Triển Nhan sợ tới mức hai mắt đỏ lên.
Thế nhưng cô giám thị không cho phép cô ta tiếp tục quấy rối, thi đại học có ý nghĩa gì tất cả mọi người đều biết, nào có thể tha thứ cho sự gây rối như vậy?
Cô ấy nắm tay Triển Nhan kéo ra ngoài, Triển Nhan khóc lớn nói, “Tôi thi không được, vậy các cậu cũng đừng có thi nữa!”
Mấy giáo viên giám thị khác cũng chạy qua, cưỡng chế kéo Triển Nhan ra khỏi khu lớp học, đuổi cô ta ra trường học.
Thẩm Thanh Ca cười lạnh, vốn dĩ kẻ lộn xộn này còn có thể thi đậu trường tầm trung, bây giờ ngay cả trường tầm trung cũng không có hy vọng.
Tuy rằng bị chậm trễ hơn mười phút, nhưng Thẩm Thanh Ca không chút hoang mang, nhanh chóng tập trung lại giải đề.
Thi xong, Thẩm Thanh Ca vừa ra cổng trường đã thấy gương mặt u oán của Triển Nhan và mẹ cô ta.
“Thẩm Thanh Ca! Cô hại chết chúng tôi rồi!” Người phụ nữ lên tiếng trách hỏi, giống như bộ dạng của lãnh đạo.
“Ai kêu con gái bà làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ? Nếu còn tái phạm, tôi sẽ đi tố cáo các người! Nói hai người hối lộ tôi, kêu tôi giúp các người gian lận.”
Người phụ nữ tức đến nghiến răng nghiến lợi, chồng bà ta chính là chủ nhiệm trong nhà xưởng, loại chuyện như tố cáo, cho dù có thành công hay không thì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến bọn họ.
“Cô…”
Thẩm Thanh Ca chậm rãi nói: “Mấy môn sau, tốt nhất kêu con gái bà ngoan ngoãn một chút! Chỉ cần tôi khó chịu, tôi sẽ lập tức đi tố cáo.”
“Mẹ, mẹ xem dáng vẻ của cô ta kìa! Tố cáo cái gì mà tố cáo?” Triển Nhan oán giận nói.
Người phụ nữ quát: “Đừng nói nữa! Ai bảo con không học cho tốt! Xứng đáng!”
Thẩm Thanh Ca đi đến bên người Bạc Đình, cởi khăn quàng cổ xuống quàng lên cổ anh.
“Đừng lộn xộn.”
Bạc Đình muốn cởi khăn quàng cổ, nhưng Thẩm Thanh Ca ngăn anh lại.
Cô oán giận nói: “Khăn quàng cổ làm em ấm áp quá, vừa rồi ngồi trong phòng thi rất buồn ngủ.”
“Giờ thi vừa rồi hai mẹ con kia làm gì em?” Anh hỏi.
Cô kiêu ngạo nói: “Không có gì, đều bị em xử lý rồi.”
Anh khích lệ nói: “Thanh Ca giỏi quá.”
Thẩm Thanh Ca có chút không nói nên lời, anh coi cô như trẻ con à?
Hai ngày sau, kỳ thi đại học kết thúc.
Cùng ngày, vừa trở về nhà Khương Lê, Thẩm Thanh Ca đã ngửi được mùi hương canh sườn thoang thoảng.
“Thanh Ca, con thi xong rồi thì nghỉ ngơi đi, hôm nay mẹ xuống bếp làm đồ ăn ngon cho con.” Khương Lê vui mừng nói.
“Cảm ơn mẹ.”
“Đứa nhỏ này, nói cảm ơn với mẹ làm gì?”
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình ngồi ở trên sô pha, cô dựa vào người Bạc Đình, định bụng chợp mắt trong chốc lát.
Ba ngày thi này cô tập trung toàn bộ lực chú ý, tinh thần căng chặt, thật sự quá mệt mỏi.
Bạc Đình không nói lời nào, im lặng ở bên cạnh cô.
Mới ngủ vài phút, tiếng đập cửa vang lên.
Thẩm Thanh Ca bị làm tỉnh giấc, Bạc Đình vỗ nhẹ lưng cô hai cái, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng phảng phất phủ lên một lớp sương mỏng lạnh lẽo.
Anh mở cửa thì thấy cha của Vương Tiểu Bảo đứng ở ngoài cửa.
“Ha ha, Bạc Đình! Chú mới vừa nghe tin rằng các cháu đang ở đây. Thanh Ca thi xong rồi chứ?” Cha Vương cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận