Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 256 -




Cô mới đi được mấy bước liền nhìn thấy Bạc Đình đứng ở phía sau đám đông.
"Anh Đình, sao anh lại tới đây?" Cô hỏi.
Bạc Đình chạy tới, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, "Anh đến nhìn xem xem vợ của anh lấy lại thịt như thế nào."
"Về nhà em làm thịt kho với cá cho anh ăn."
"Được. Chúng ta về thôi."
Lúc đi qua một ngôi nhà đổ nát, Thẩm Thanh Ca gõ cửa, đem một ít thịt đưa cho bà lão ở nhà đó.
Bạc Đình thấp giọng hỏi: "Anh còn tưởng rằng em thích thịt mỡ chứ."
"Em mới không thích, bà lão ở nhà này một thân một mình nuôi lớn cháu trai, sống được đến nay cũng không dễ dàng gì."
Bạc Đình nhìn cô gái nhỏ nhắn này, không khỏi nở ra nụ cười cưng chiều.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình đi chúc tết.
Ở trong thôn anh quen biết được không ít bạn.
Bạc Đình vòng tay qua ôm bả vai của cô, "Em còn nhớ Tiểu Triệu không? Khi chúng ta kết hôn cậu ấy cũng có đến, hôm nay con cậu ấy đã hơn 100 ngày."
Cô cố gắng lục lại trí nhớ của mình, "Em không nhớ."
Anh khẽ cười.
Nhà Tiểu Triệu nằm ở phía đông của thôn, nếu muốn đi qua nhà Tiểu Triệu, vừa vặn phải đi qua nhà của bà nội Thẩm.
Mà Thẩm Thanh Ca lại không muốn có chút dính líu quan hệ gì với nhà họ Thẩm, hôm nay mọi người lại vừa vặn đều đang ở nhà của bà nội Thẩm.
"Thanh Ca, Thanh Ca,...." Bà nội Thẩm cầm gậy đi ra.
Thẩm Thanh Ca thấy vậy vẫn cung kính gọi: “Bà nội.”
"Đứa bé ngoan, đây là bao lì xì bà nội cho cháu." Trên khuôn mặt của bà nội Thẩm tràn đầy tươi cười, chân thành đưa cho Thẩm Thanh Ca một phong bao lì xì.
Thấy phong bao lì xì trông cũng mỏng nên Thẩm Thanh Ca nhận lấy, lịch sự đáp lại: “Cháu cảm ơn bà.”
Không muốn nợ nhau gì cả, cô liền lấy mấy ký bánh dày từ tay Bạc Đình đưa cho bà nội Thẩm, "Bọn cháu còn có việc, không thể ở lại chúc tết bà được."
Bà nội Thẩm mỉm cười gật đầu, quay trở lại nhà với túi bánh dày trên tay.
Thẩm Thanh Ca mở phong bao lì xì ra, cô có chút ngạc nhiên.
Trong phong bao vậy mà lại có năm đồng tiền!
Số tiền này đối với nhà họ Thẩm mà nói vẫn là một số tiền rất lớn!
"Bà lãi này vẫn là thật lòng rất áy náy với em!" Bạc Đình trêu chọc nói.
"Đúng vậy."
Sau khi hai người rời đi, trong bóng tối, Thẩm Kiều Kiều đỏ mắt ghen tị.
Bà già chết tiệt đó vậy mà lại đưa cho Thẩm Thanh Ca năm đồng tiền! Còn cô ta thì chỉ được có một xu!
Già rồi nên bị lú lẫn rồi đúng không?
Thật là gặp quỷ!
Thẩm Kiều Kiều lập tức chạy đi đem chuyện này nói cho Lý Phượng Chi nghe.
Lý Phượng Chi nghe xong liền vỗ mạnh vào đùi. "Sao có thể như vậy chứ! Bà lão chết tiệt đấy làm sao có thể cho Thẩm Thanh Ca những năm đồng tiền? Nhất định là Thẩm Thanh Ca đã mê hoặc bà ta, cho bà ta bùa mê thuốc lú gì rồi!"
"Mẹ, Thẩm Thanh Ca nhất định đã bị ma quỷ bám lấy, bằng không làm sao chị ta lại không đi nhận thân mà để cho con đi nhận thân? Nhất định chị ta đã biết người Cố gia không có một ai là người tốt!"
Lý Phượng Chi nhỏ giọng nói, "Có lý! Vậy đợi mẹ đi mời tiên nhân! Đến lúc đó nhất định phải đem Thẩm Thanh Ca thiêu chết!"
Khi bọn họ đến nhà Tiểu Triệu, bạn bè của Bạc Đình đang ngồi trong sân.
Nhìn thấy bọn họ tới, bạn bè của Bạc Đình liền mỉm cười và nói: “Chúc mừng năm mới, chị dâu.”
“Xin chào.” Thẩm Thanh Ca đáp lại.
Điều này khiến một số người cảm thấy hơi ngạc nhiên, Thẩm Thanh Ca cư nhiên đã thực sự thay đổi.
Mặc dù trước đây cô không thích nói chuyện, nhưng lần nào cô cũng nhìn họ với ánh mắt sợ hãi.
Mặc dù không có ý xem thường người khác, nhưng hành động này của cô lại vô hình mà ngăn cách bọn họ lại.
Nó khiến cho họ cảm thấy bọn họ không phải là người cùng một thế giới.
Bạc Đình đưa quà cho Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu cũng không từ chối mà trực tiếp nhận lấy: “Đại ca, anh khách khí quá.”
Nói xong, Tiêu Triệu đưa cho Bạc Đình một điếu thuốc.
Bạc Đình bỏ điếu thuốc vào hộp đựng thuốc lá mang theo bên mình, Tiểu Triệu lấy diêm định châm lửa: “Đại ca, anh không hút thuốc à?”
"Vợ của cậu không phải mới sinh con sao? Mọi người đều đừng hút nữa!"
Những người đàn ông xung quanh nghe thấy vậy cũng vội vàng dập điếu thuốc trên tay đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận