Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 154 -




Vào buổi chiều, Thẩm Thanh Ca làm trứng da hổ, nhân tiện lấy mười ký trứng sống trong không gian ra để bán cho dì Dương.
Ở chợ đen, dì Lưu, người bán khăn lụa, thấy các quầy hàng xung quanh vẫn còn trống.
Bà ta khịt mũi nói, "Chậc chậc, thật là gặp quỷ! Trời chưa sáng chúng ta đều tới mở quầy bán hàng, chỉ có cô ta mở quầy lúc ba, bốn giờ chiều và sáu hoặc bảy giờ tối nghỉ! Làm thế nào một người phụ nữ lười biếng như vậy có thể gả đi ra ngoài?"
Chàng trai bán máy may ở phía đối diện nhịn được nói, "Bà quản người khác làm gì? Số tiền người khác kiếm được trong vài giờ cũng bằng bà kiếm được trong một ngày!"
Dì Lưu tròng mắt xoay chuyển nói, "Này! Tiểu Hà, anh thích cô ta sao sao? Tôi cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi!"
“Bà…… Bà nói bậy bạ cái gì vậy? Người ta đã có đối tượng rồih!" Tiểu Hà mặt đỏ đến tận cổ.
“Làm sao vậy? Đối tượng của cô ta nhìn dáng vẻ rất giống lưu manh, nhất định là tâm địa rất gian xảo, chỉ cần chưa kết hôn, anh theo đuổi người khác cũng không phạm pháp!" Dì Lưu đến trước mặt anh ta thấp giọng nói.
Tiểu Hà mím môi.
Hôm nay Thẩm Thanh Ca một mình đi đến chợ đen bằng xe đẩy, cô kêu Bạc Đình đi sửa đồ, không cần phải xen vào cô.
Thấy vậy, Tiểu Hà lập tức chạy đến bên cạnh cô để giúp cô chuyển đồ.
Anh ta một tay xách bếp than, rất ân cần.
“Cảm ơn." Thẩm Thanh Ca lịch sự nói.
“Sao lại khách sáo như thế? Cô gái, cô tên gì vậy? Chúng ta làm bạn được không?" Tiểu Hà xoa xoa gáy.
Thẩm Thanh Ca cong môi cười một cách lễ phép nói, "Anh có thể gọi tôi là tiểu Thẩm."
“Tiểu Thẩm, vậy cô cũng có thể gọi tôi Tiểu Hà.” Tiểu Hà nặn ra một nụ cười đơn thuần thành thật.
Thẩm Thanh Ca mang xoong nồi đến bếp than và đặt chúng lên bếp than, "Đồng chí Hà, đi làm việc của anh đi, không cần phải xen vào tôi! Đối tượng của tôi không cho tôi nấu nhiều trứng gà, nên không nặng."
Cô đương nhiên biết Tiểu Hà có ý với cô, cho nên cô đành phải tự mình ngắt đào hoa!
Tiểu Hà đành phải quay trở lại quầy hàng của mình.
Rất mau, dì Dương đến.
Bà ta đưa cho Thẩm Thanh Ca năm đồng tiền, Thẩm Thanh Ca đưa cho bà ta một rổ trứng gà lớn.
Kiếm được năm đồng tiền mà không cần mở quầy hàng là điều khiến người khác ghen tị.
Vào lúc hoàng hôn, Thẩm Thanh Ca đã bán hết trứng gà và cô nhanh chóng đóng cửa thu quán.
Tiểu Hà nhìn cô chằm chằm, do dự có nên đi lên để giúp đỡ không.
Dì Lưu nháy mắt với anh ta, Tiểu Hà lập tức đi lên: "Tiểu Thẩm, tôi giúp cô."
Ở một góc chợ đen, một người đàn ông có khuôn mặt thâm thuý đang bước tới.
Dì Lưu chạy về phía Bạc Đình, chỉ tay vào Thẩm Thanh Ca, "Chàng trai trẻ, đối tượng của anh cũng không phải là người có trách nhiệm! Trong lúc anh không có ở đó, cư nhiên dính líu đến anh chàng bán máy may!"
Đôi mắt của Bạc Đình buồn bã, anh sải bước về phía hai người họ.
Tiểu Hà đang học theo Thẩm Thanh Ca nhặt bát.
Nhìn thấy Bạc Đình, trái tim cô đập thình thịch.
Xong rồi……
Anh sẽ không hiểu lầm chứ?
Bạc Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hà, làm cho lông tơ của anh ta dựng đứng.
Nhìn vẻ mặt của anh, dì Lưu nói: "Thật tạo nghiệt a, anh là một chàng trai tốt, cô ta đều dám đội nón quai xanh cho anh! Không bằng cùng con gái út của tôi ở bên nhau đi, con gái út của tôi đã học cấp ba và hiện đang làm nhân viên phục vụ trong nhà ăn.”
Bạc Đình cúi mặt xuống, luồng khí phát ra từ bên trong toát ra xung quanh người anh.
Mọi người đều im lặng như gà.
Anh bóp điếu thuốc, đè lên tường để dập tắt: "Mẹ bà con gái út! Đối tượng của tôi thế nào, đến lượt bà nói sao?"
Dì Lưu bị la đến mức liên tục lùi lại, mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Lão yêu bà! Bà khuyến khích đồng chí Hà đến giúp tôi, chính là vì muốn đào góc tường của tôi sao? Rồi đem đối tượng của tôi giới thiệu cho con gái út của bà? Bà không biết xấu hổ, tôi đều thay con gái út của bà xấu hổ! Bà làm như vậy, tất cả mọi người ở chợ đen đều biết con gái út của bà gả không ra!" Thẩm Thanh Ca chế giễu nói.
“Cô nói bậy gì đó! Con gái út của tôi sao có thể gả không ra? Nó đang là nhân viên phục vụ trong nhà ăn!"
Cô gặng hỏi: “Nếu gả đi ra ngoài rồi, thì một bà già như bà sao lại đi rình mò đối tượng của người khác?”
Một số công nhân viên chức đến chợ đen nghe vậy liền cười.
Có mấy người mắt to trừng to hơn cả chuông đồng nói, "Bà ta là mẹ của tiểu Lưu ở nhà ăn sao? Mẹ cô ta cư nhiên làm buôn bán, loại gia đình như vậy có thể làm nhân viên phục vụ, vậy tại sao em gái tôi lại không được?"
“Đúng vậy! Cử báo cô ta đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận