Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 856 -




Thẩm Thanh Ca đành phải theo Bạc Đình đi ra ngoài tản bộ.
Anh kéo tay cô, chà xát lòng bàn tay cô, “Về sau đừng làm việc nguy hiểm như vậy, trên tay em cũng chưa có vết chai.”
“Ừm.” Cô ngoan ngoãn nghe lời.
Cô biết Bạc Đình thương cô thế nào, rốt cuộc bây giờ ở nhà ngay cả bát cô cũng không cần rửa.
Hai người tản bộ ở trong thôn, không ít phụ nữ đều nhìn Thẩm Thanh Ca cười trộm, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy rất kỳ lạ, “Sao mọi người đều dùng ánh mắt này nhìn em?”
Bạc Đình trừng mắt nhìn bọn họ, “Em đừng quan tâm.”
Cô không cam lòng, cô không chịu nổi cơn tức giận này.
Vì thế, cô tìm được mấy cô bé đang nhảy dây ở cửa thôn.
Thẩm Thanh Ca lấy mấy viên kẹo sữa từ trong không gian ra, “Em gái, người trong thôn đều đang cười cái gì thế? Em nói cho chị, chị sẽ cho các em kẹo.”
Mấy cô bé thấy kẹo sữa, đôi mắt cũng thẳng.
Loại kẹo này rất quý, ngay cả Tết cũng chưa chắc bọn họ ăn được.
Một cô bé dáng cao nói: “Bọn họ đều đang cười chị!”
“Cười chị lười! Ăn no xong thì ngủ!”
“Cười chị hôi chân! Ngủ ngáy!”
Mặt già của Thẩm Thanh Ca đỏ lên, loại bôi nhọ này quá trí mạng, khiến người ta vô cùng thẹn thùng,
“Ai nói?” Cô giận dữ hỏi.
Cô bé òm ọp òm ọp nuốt nước miếng, “Dù sao cũng không phải em, em nghe mẹ em nói.”
“Em là nghe thím Trương cách vách nói.”
“Em nghe chị dâu em nói…”
Thẩm Thanh Ca xấu hổ muốn chết.
Tốt lắm!
Nói cách khác cả thôn đều đã biết.
Cô chia kẹo sữa cho bọn họ rồi kéo Bạc Đình đi trước.
“Anh Đình, em lười không? Em ngủ ngáy không? Chân em hôi không?” Cô giận dữ hỏi.
Bạc Đình cười khẽ, “Em không lười, không ngủ ngáy, cũng không hôi chân.”
“Tức chết em rồi! Chắc chắn là là Nguyệt Nha nói, có thể nói chi tiết như vậy, ngoại trừ cô ta ra còn có ai nữa?” Cô dậm chân một cái.
Bạc Đình trấn an nói: “Em cũng biết là đang bôi nhọ em, em cũng đừng khó chịu.”
Cô méo miệng, “Em sẽ không buông tha cho cô ta! Đừng cho rằng em trông văn nhã thì dễ bắt nạt.”
Khi trở lại nhà Đào Tử, vừa lúc kịp giờ cơm.
Nguyệt Nha còn chưa về nhà.
Thẩm Thanh Ca đành phải giúp đỡ bưng thức ăn, bày biện chén đũa.
“Cha mẹ, con muốn đi học.” Đào Tử nói.
Người phụ nữ thở dài, “Học phí một học kỳ 30 đồng tiền, nhà của chúng ta nào lo nổi? Con cũng đừng gây thêm phiền toái! Con làm ruộng cho tốt, tương lai cưới một cô vợ là được.”
“Ngày mai con giúp chị cướp vị trí thêu thùa. Nghe thím hàng xóm nói một ngày họ được ba đồng tiền đó.”
“Có thể cướp được thì rất tốt.” Người phụ nữ thở dài.
Mọi người ăn cơm xong rồi, Nguyệt Nha mới trở về.
Người phụ nữ thở dài, “Nguyệt Nha, con đâu đó?”
“Con đến nhà Tiểu Hoa chơi, bọn họ giữ con lại ăn bữa cơm.” Tân Nguyệt cười hì hì nói.
Thẩm Thanh Ca nhìn vẻ mặt này của cô ta, hận không thể trực tiếp tiến lên đánh một trận.
Nhưng hiện tại cô ở nhà người khác, cô còn không có ngu như vậy.
“Nguyệt Nha, em có gì muốn nói với chị không?” Thẩm Thanh Ca lạnh lùng hỏi.
“… Không có.” Nguyệt Nha hơi chột dạ.
Cô cười nhìn cô ta một cái, “Tối nay, nếu em có chuyện thì có thể nói với chị bất cứ lúc nào, bằng không thì sẽ không có cơ hội.”
“…” Trái tim Nguyệt Nha đập nhanh hơn.
Cô ta cảm thấy lời nói của mình, đã bị Thẩm Thanh Ca biết.
Rõ ràng cô ta dặn đám người kia tuyệt đối đừng nói ra ngoài, sao bọn họ lại không quản được miệng mình chứ?
Buổi tối về phòng, Bạc Đình nói: “Em đánh giá cao đạo đức của cô ta rồi! Không phải tất cả mọi người đều có thể vứt mặt mũi đi xin lỗi, loại phụ nữ này đều không có lý, hay giảo biện.”
“Em cũng không kỳ vọng cô ta thật sự tới xin lỗi, em chỉ để cho người khác nhìn thôi. Miễn cho đến lúc đó nói em máu lạnh vô tình.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận