Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 760 -




Thẩm Thanh Ca nhìn chăm chú, cư nhiên là Tống Nho.
Ông ta mặc một bộ vest, phong độ ngời ngời chống gậy đi đến.
“Sao ông lại đến đây?” Cô hào hứng nói.
Tống Nho chỉ mỉm cười.
Tam Thuận thấy cô có khách, không làm phiền nữa, “Em dâu, chuyện đại tràng heo tôi sẽ xử lý ngay.”
“Số cổ phiếu ở Cảng Thành đã kiếm được lời rồi, không phải tôi vừa nghe tin đã tới tìm Bạc Đình rồi sao.” Tống Nho hạ thấp giọng nói.
Thẩm Thanh Ca mỉm cười mời ông ta vào trong, “Dù gì cũng tới tiệm rồi, ông đã ăn gì chưa? Không bằng để tôi mời ông một bữa để cảm ơn ông kho ở Hoa Hải đã chăm sóc Bạc Đình.”
Tống Nho gọi vài món đặc trưng của tiệm.
Bởi vì trong tiệm rất vắng khách nên Tôn Tú Tú chỉ trong phút chốc đã chuẩn bị xong các món ăn cùng canh rồi phục vụ lên.
Đột nhiên, Bạc Đình xông vào, “Lão già thối này! Muốn đến sao không nói sớm? Tôi đã mua vé tàu đến Hoa Hải rồi.”
“Anh Đình, đừng như vậy mà!” Thẩm Thanh Ca tỏ vẻ anh nên có thái độ lịch sự hơn.
Tống Nho ăn thịt thái mỏng xào nước tương, “Số tiền ít ỏi như vậy cậu cũng kì kèo với tôi? Tôi tới đưa tiền cho cậu, thư ký của tôi đã mang tiền đến khách sạn rồi.”
Sắc mặt của Bạc Đình mới khấm khá hơn chút.
“Anh Đình, vé tàu của anh vẫn trả lại được mà, anh đừng vội.” Cô vỗ nhẹ lưng anh.
Bạc Đình lại chuẩn bị ra ga tàu hỏa, Tống Nho lập tức đứng dậy, ông ta đi tới cửa nói vài câu với thư ký của mình.
“Đưa vé tàu cho cậu ta đi, để cậu ta mang đi trả hộ cậu, chúng ta tiếp tục dùng bữa.” Tống Nho cười nói.
Ba người cùng nhau quay lại phòng riêng.
Tống Nho đi thẳng vào vấn đề, “Bạc Đình, về việc cậu nói muốn đăng ký công ty tôi sẽ xem xét thêm, dù gì cậu cũng biết trong đó có quá nhiều thứ dây dưa với nhau. Chứ không phải do tôi tiếc tiền đâu.”
Bạc Đình gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi nói có thể dẫn ông đi kiếm tiền là thật, mua một hai tờ cổ phiếu cũng chẳng có ích gì nhiều.”
“......” Tống Nho vuốt bộ râu.
Thực chất ông ta không biết gì về công ty chứng khoán mà Bạc Đình nhắc tới, thuật ngữ “công ty” này ông cũng chỉ mới nghe qua ở Cảng Thành.
Vì vậy ông ta có ý định trau dồi lại kiến thức, xem xem có thể mở công ty ở trong nước hay không.
“Ông Tống, tôi mạo muội hỏi một câu, không biết gia đình ông kinh doanh ở mảng nào?” Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
Sao ông già này lại giàu đến thế?
“Tôi không kinh doanh mảng nào hết, số tiền này đều do tổ tiên để lại. Vài năm trước vì để bảo vệ số tài sản này mà tôi phải trốn ở Cảng Thành. Sóng gió qua rồi, mấy năm nay tôi mới đến Hoa Hải để bén rễ! Cả đời tôi không có đứa con nào, thay vì giữ tiền lại thì nên tiêu hết đi.” Tống Nho rộng rãi nói.
Thẩm Thanh Ca đã hiểu, Tống Nho thực chất là chiếc máy rút tiền di động.
Sau bữa ăn, Tống Nho phải về khách sạn.
Thẩm Thanh Ca khuyên nhủ: “Ông Tống, hay là ông đến ở nhà chúng tôi? Ở khách sạn chắc chắn sẽ không thoải mái như ở nhà.”
“Vậy không tiện lắm thì phải?” Tống Nho có chút ngượng ngùng nhìn Bạc Đình.
Bạc Đình cười khẩy, hơi nhướng mắt lên, “Lão già này, muốn thì cứ tới ở.”
Tống Nho dặn dò thư ký chuyển hành lý tới địa chỉ nhà của Bạc Đình.
Khi về tới tứ hợp viện, Tống Nho như mở cờ trong bụng, ông ta bước đi nhìn quanh, chỗ nào cũng thấy mới lạ.
“Nơi này rất được! Sau này tôi cũng phải mua vài căn tứ hợp viện!” Ông ta tự lẩm bẩm một mình.
Vài căn?
“Sao ông lại mua tận vài căn?” Cô tò mò hỏi.
Tống Nho giải thích, “Đồ đạc trong căn biệt thự ở Hoa Hải của tôi quá nhiều, tôi sợ một căn tứ hợp viện không chứa nổi.”
Chậc, đây gọi là có tiền làm gì cũng được!
Thẩm Thanh Ca dẫn ông ta tới một căn phòng, “Phòng này rộng rãi, hơn nữa còn rất sạch sẽ! Nhưng nội thất bên trong có hơi cũ, mong ông không chê.”
“Một ông già ngoài tám mươi tuổi như tôi, nội thất thế nào cũng được.” Tống Nho nói rồi từ trong ví lấy ra một xấp tiền đưa cho cô.
Thẩm Thanh Ca xua tay từ chối, “Không cần đâu, ngài ông với Bạc Đình cũng được coi là bằng hữu, số tiền này chúng tôi nhận rồi trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu.”
“......” Tống Nho buộc lòng phải cất tiền đi.
Ông ta đi thẳng vào trong phòng ngủ, bắt đầu dọn dẹp giường chiếu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận