Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 383 -




Thẩm Thanh Ca cảm thấy Bạc Đình thông suốt như vậy, thảo nào sau này anh có thể trở thành một doanh nhân thành đạt.
Về nhà không được bao lâu, thì A Long đến lấy bột thì là.
Thời tiết bây giờ đang trở lạnh, tất nhiên A Long cũng thuận theo mà bắt đầu làm món thịt nướng.
Thẩm Thanh Ca từ trong không gian lấy ra bột thì là, rồi cho vào lọ đưa cho anh ta.
"Bà cụ Bạc nhất định sẽ thích loại thịt nướng này! Bà ấy chính là thích ăn đồ ăn cay." A Long không khỏi cảm thán.
Vừa nghe đến lời này, cô lập tức chống tay lên eo, nói: "Anh Đình, sao anh không nói với em rằng anh vẫn còn bà nội?"
Bạc Đình và A Long nhìn nhau một lúc, anh xoa đầu cô, nói: "Em học tập đến nỗi choáng váng sao? Sao anh lại không có bà nội, chẳng lẽ người cha khốn nạn kia của anh nhặt từ bãi rác à?"
Cô còn tưởng rằng bà nội của anh đã mất rồi.
"Lần trước lẽ ra em nên tặng quà cho bà mới phải."
Vừa nói cô vừa đổ đầy tương ớt vào một lọ đưa cho A Long.
"A Long, cậu gửi cái này đến nhà bà nội ở thành phố Thượng Hải giúp tôi đi." Thẩm Thanh Ca mỉm cười nói.
"Được thôi! Đây chính là gia vị phù hợp với khẩu vị của bà cụ Bạc nhất." A Long cầm lấy tương ớt và bột thì là lên xe phóng nhanh rời đi.
Tranh thủ lúc Bạc Đình đang nấu ăn, Thẩm Thanh Ca liền ở trong phòng ôn tập.
Giáo viên có nói, đừng để chính mình quá mệt mỏi trước kỳ thi, chỉ cần tập trung ôn tập vào mấy phần đặc biệt khó là được.
Trong nhà bếp.
Bạc Đình lấy cây nấm linh chi ra, tự hỏi nên chế biến nó như thế nào.
Anh nhìn những con gà trong chuồng, đột nhiên liền nảy ra sáng kiến.
Trong chuồng gà, một vài con gà như cảm thấy sát khí cách đó không xa liền toàn thân run rẩy.
Buổi tối lúc ăn tối, Thẩm Thanh Ca ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng nhẹ trong gió.
Bạc Đình bưng ra ba món ăn và một bát canh lên bàn, cảm thấy đặc biệt có thành tựu.
“Thanh Ca, em uống canh nhiều một chút.”
“Bạc Đình, chắc không phải anh đem linh chi đi hầm rồi đấy chứ?” Cô mở to mắt, đau lòng nói.
Bạc Đình lấy cho cô một bát canh gà rồi nói: “Ngày kia em thi đại học rồi, uống chút nấm linh chi để bồi bổ tinh thần đi.”
Trái tim của cô đang rỉ máu, “Không phải như này quá lãng phí rồi sao? Em không có bị bệnh…”
“Bây giờ, việc em thi đại học chính là việc lớn nhất trong nhà.” Bạc Đình nói.
Trong lòng cô lúc này đang vô số lần mắng Bạc Đình chỉ biết phá của!
Sau cùng, cô vẫn là phải nghiến răng bưng bát canh lên uống một ngụm.
Phải nói, có lẽ là nhờ sự góp sức của nấm linh chi mà cô cảm thấy món canh gà hôm nay có vị đặc biệt thơm ngon.
Đêm đó, Bạc Đình tắm rửa xong vào phòng ngủ, một thân thể mềm mại rơi vào trong ngực anh.
“Anh có mùi thơm quá.” Thẩm Thanh Ca lại gần anh ngửi một cái.
Cô cảm thấy sau khi cưới Bạc Đình, anh trở nên tinh tế hơn, cơ thể lúc nào cũng có mùi xà phòng.
Yết hầu của Bạc Đình lăn lên lăn xuống trông rất quyến rũ, "Em sắp thi rồi, đừng trêu chọc anh."
Vẻ mặt của cô ngây thơ.
“Mau đi ngủ đi, anh Đình sẽ không làm theo ý em.” Anh véo má cô một cái.
Thẩm Thanh Ca không nói nên lời, anh nói như thể cô là một kẻ biến thái không bằng.
Cô nhanh chóng leo lên giường.
Nhưng Bạc Đình lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, giống như mèo cào.
“Thi đại học xong mới được làm.” Anh thì thầm.
Nhưng không ai đáp lại.
Anh bước đến bên giường thì thấy cô đã ngủ rồi.
Vào ngày thi, Bạc Đình cùng Thẩm Thanh Ca xuất phát từ nhà của Khương Lê.
Hôm qua, bọn họ ngủ ở nhà Khương Lê.
Rốt cuộc, kỳ thi này diễn ra ở trong thành, nếu từ trong thôn đi hai người phải dậy từ rất sớm.
Hai người đi sớm hơn một tiếng để ăn sáng tại tiệm cơm quốc doanh.
Bạc Đình gọi sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy và trứng gà.
“Em ăn nhiều chút kẻo đói.” Anh gắp một chiếc bánh bao nhỏ, thổi cho nguội bớt rồi bỏ vào bát cô.
Cô cau mày nói, “Em là người thi đại học, mà sao anh lại hồi hộp như thế?”
“Anh hồi hộp?"
Cô há miệng ăn một miếng bánh bao, “Nếu không thì sao?”
Những cây bút trong cặp của cô đều là tối qua Bạc Đình đích thân bơm mực vào, sáng nay lại không yên tâm nên lại kiểm tra từng cái một.

Bạn cần đăng nhập để bình luận