Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 542 -




Rõ ràng là Thượng Tiểu Văn muốn một lần vớt được nhiều cá tôm.
“Thượng Tiểu Văn, cậu bắt cá cho chính cậu ăn thì được, nếu là lấy đi bán, cậu phải nộp phí bảo hộ.” Tạ Dương nói.
Thượng Tiểu Văn mỉm cười thờ ơ, “Không phải cậu nộp rồi sao? Đều là anh em, sao cậu còn phân chia rõ ràng với tôi như vậy?”
“Cậu cố ý hạ thấp giá bán cá xuống cướp đi công việc làm ăn của tôi! Cậu có xem tôi là anh em sao?”
Thượng Tiểu Văn cảm thấy có chút áy náy, "Như vậy sao? Chúng ta mặc cùng một chiếc quần lớn lên. Khi cậu uống nước nhà tôi lại không phân chia rõ ràng như thế? Khi cậu ăn khoai lang khô do bà tôi nấu sao lại không phân chia rõ ràng như thế?"
Khoé mắt của Thẩm Thanh Ca giật giật.
Thằng nhóc này cũng thật ghê gớm!
Ngay cả những chuyện vặt vãnh cũng đem ra nói.
“……” Tạ Dương nói không nên lời.
Thượng Tiểu Văn được với đòi tiên: "Tôi cũng không muốn lấy cá của cậu đem bán, nhưng cậu bỗng nhiên trở nên giàu có, không dẫn theo anh em là lỗi của cậu!"
“Hay là thế này, sau này cậu kiếm được bao nhiêu tiền, chia tôi một nửa! Để tôi đỡ phải đến đây uổng phí sức lực.”
Tạ Dương nổi giận, “Thượng Tiểu Văn, cậu có liêm sỉ một chút đi! Nhà của cậu sao không chia cho tôi ở một nửa đi?”
“Ha ha, được thôi, cậu tới ở đi.” Thượng Tiểu Văn biết Tạ Dương sẽ không tới ở, hèn hạ nói.
Sắc mặt của Tạ Dương trở nên âm trầm, Thẩm Thanh Ca cảm thấy đây là điềm báo muốn đánh nhau.
Cô kéo Tạ Dương sang một bên, “Tạ Dương, cậu muốn kiếm nhiều tiền, thì phải lựa chọn cần tiền hay là cần bạn bè! Có vài người bạn thì quan trọng hơn tiền, có vài người thì nên thoát khỏi càng sớm càng tốt.”
“Chị…… Mấy năm nay em đối với Thượng Tiểu Văn cũng không tệ, nhưng cậu ta căn bản không xem em là anh em bạn bè! Em cũng không nghĩ cho cậu ta mặt mũi nữa.”
Thượng Tiểu Văn dương dương tự đắc, “Chậc, Tạ Dương, không ngờ chút tiền này cậu không nỡ chia cho tôi! Vậy thì tự tôi kiếm tiền vậy!”
Nói xong, cậu ta lao thẳng xuống nước.
Thẩm Thanh Ca không khỏi cảm thán đầu óc đơn giản của thằng nhóc này, Thượng Tiểu Văn cho rằng lao xuống nước thì bọn họ không thể làm gì sao?
Cô đi đến trước mặt của những tên côn đồ kia, chỉ vào Thượng Tiểu Văn ở dưới sông nói: “Thằng nhóc kia không phải là người của chúng tôi.”
Bọn côn đồ vừa nghe, đây không phải là năm mươi đồng tiền tự động đến sao?
Bọn họ nhảy vào trong nước, đem Thượng Tiểu Văn bắt lại đòi tiền.
Thượng Tiểu Văn tự nhiên không cho, thế là bị đánh cho một trận.
“Hu hu…… Tôi là anh em của Tạ Dương, sao các người đánh tôi?”
“Mẹ mày! Bọn họ đều nói, không quen biết mày!”
Thượng Tiểu Văn chạy đến trước mặt Tạ Dương, “Được thôi! Tạ Dương! Cậu thật là ác độc, uổng công bà nội tôi đối với cậu tốt như vậy, làm khoai lang đỏ khô cho cậu ăn! Cậu lại có thể giả vờ không quen biết tôi!”
Tạ Dương làm bộ nghe không thấy, chỉ lo vớt cá của mình.
Thẩm Thanh Ca nói: “Khoai lang đỏ khô mới có bao nhiêu tiền? Tạ Dương đã dùng cá tính ra cho cậu! Ngược lại là cậu, nói tới nói lui cũng chỉ là khoai lang đỏ khô, cậu đối tốt với Tạ Dương, cũng chỉ có khoai lang đỏ khô?”
“Hừ!” Thượng Tiểu Văn thẹn quá hoá giận chạy đi.
Tạ Dương buồn bã nói: “Thật ra ngay từ đầu em đã chuẩn bị, đợi sau khi chị Hoàng Anh đi rồi, đem việc bán cá này giao cho cậu ta.”
“May mà không để cho cậu ta làm! Nếu để cậu ta làm, nói không chừng cậu ta tham lam tiền của cậu.” Hoàng Anh khinh thường nói.
Mặc dù mất đi một người bạn, nhưng Tạ Dương cũng không quá buồn.
Cậu ta hiểu lời mà Chị Thanh Ca nói…… Loại bạn bè này không đáng kết giao.
Khi Thẩm Thanh Ca về nhà, Bạc Đình đang sửa chữa công cụ.
Cô ngồi vào bên cạnh anh, chống cằm nhìn anh, “Dạo này anh không lái xe đi lấy hàng nữa sao?”
“Để Hoàng Tam làm là được.”
“Anh trở nên lười rồi.”
Bạc Đình liếc mắt nhìn cô, “Như vậy muốn anh đi lái xe sao? Không muốn thấy anh?”
“Không phải, em chỉ sợ là trong nhà không có tiền.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận