Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 445 -




Bạc Trường Sinh đi đến mép giường bệnh nhìn Khương Lê.
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca ngồi ở ghế dài trên hành lang.
“Cảm ơn Thanh Ca.” Anh đột nhiên nói.
Trái tim cô đập nhanh hơn…
Vừa rồi vì cứu mẹ, cô không nghĩ nhiều đã khởi động không gian lấy một ít thuốc trợ tim.
Bạc Đình thông minh như vậy, chắc chắn đã nhìn ra manh mối.
“Ừm…” Cô xấu hổ lên tiếng.
Anh nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô, “Anh và Trường Sinh trở về lấy chút quần áo tắm rửa, em ở chỗ này trông mẹ một lát nhé.”
“Được.” Thẩm Thanh Ca đi vào phòng bệnh, ngồi bên cạnh giường bệnh.
Cô nhìn gò má tái nhợt, đôi môi tím tái của Khương Lê, không khỏi có chút đau lòng và lo lắng.
Rõ ràng bệnh tình của mẹ đã có chuyển biến tốt đẹp, sao có thể đột nhiên té xỉu?
Chắc chắn là đã chịu kích thích.
Còn về phần là kích thích gì, chỉ có đợi mẹ tỉnh lại mới rõ.
Cô pha nước ấm, kiên nhẫn lau mặt, tay chân cho Khương Lê…
Qua hơn một giờ Bạc Đình mới trở về.
Anh xách hai rương hành lý tới, một cái đặt ở trên mặt đất, một cái khác cầm trên tay.
“Đi, anh đưa em đi nhà ga.” Anh ý bảo cô đi ra ngoài.
Bởi vì đang ở phòng bệnh, cô không lập tức đáp lại, chỉ có thể đi ra hành lang với anh.
Thẩm Thanh Ca nhìn xung quanh bốn phía hỏi, “Trường Sinh đâu?”
“Anh để nó ở nhà Trương Tuệ.” Bạc Đình nhàn nhạt giải thích.
“En không đi… Em không thể để anh chăm sóc mẹ một mình.” Cô cúi đầu, kéo góc áo anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Em đến Thành phố Thượng Hải trước, anh và mẹ, còn có Trường Sinh sẽ đến nhanh thôi.”
Cô nhíu mày, “Chỉ là anh vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải chăm sóc Trường Sinh… Lo không hết quá nhiều việc.”
Bạc Đình cảm giác trái tim mình chịu một cú lớn, Thanh Ca đáng yêu quá.
Bàn tay to hơi mang vết chai mỏng sờ gương mặt cô, “Em xem thường anh à?”
“Không phải, em chỉ muốn giúp anh.”
Anh cười, “Thanh Ca, em sắp khai giảng. Anh không hy vọng sẽ liên lụy đến em, nếu không anh sẽ áy náy cả đời.”
“Em không cảm thấy đây là liên lụy, em có thể đi trễ hơn một chút, sẽ không ảnh hưởng đến việc nhập học.”
Lần đầu tiên Bạc Đình thấy cô cứng đầu như vậy.
Tính cách của cô gái nhỏ này tốt nhất thế giới, nhưng cũng là tính cách cứng đầu nhất.
Anh kéo tay cô, túm người đi ra ngoài, “Vé xe rất đắt đó, em không đau lòng thì anh đau lòng.”
“…” Thẩm Thanh Ca liếc sườn mặt anh, trong lòng ê ẩm.
Mỗi lần Bạc Đình đều sẽ suy nghĩ cho cô…
Y tá đi ngang, nghe được đối thoại của hai vợ chồng người nhà bệnh nhân, cũng cảm động, hâm mộ không ngớt.
Người nhà bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, giống nhau đều là vợ chồng…
Hai vợ chồng đều sẽ đùn đẩy cho nhau, cãi nhau thậm chí đánh nhau, không muốn chăm sóc cho người già.
Nhưng hai vợ chồng này đều đang tính toán vì đối phương.
Tới ga tàu hỏa, đã gần hoàng hôn.
Bạc Đình nhét vé xe vào tay cô, “Anh mua bốn ghế giường nằm, nhưng bây giờ chỉ có một mình em, hẳn là sẽ khá yên tĩnh.”
“Anh Đình, bây giờ rất muộn, có thể để ngày mai đi được không? Vé xe có thể sửa ngày…” Cô ôm cánh tay anh muốn chơi xấu.
“Không thể.” Anh dứt khoát từ chối cô.
Cô trợn trắng mắt.
“Đã liên hệ xong với A Long, sau khi xuống xe lửa cậu ta sẽ đến đón em, không cần chạy lung tung.” Bạc Đình nghiêm túc dặn dò.
Cô vô cùng tức giận, kéo tay anh, cắn một cái ở trên mu bàn tay anh.
Bạc Đình bất đắc dĩ nhìn cô, “Chó con, đừng cắn, dơ.”
Thẩm Thanh Ca cảm giác chính mình đã làm kiêu.
Chỉ là thật sự đã rất lâu rồi cô không rời xa Bạc Đình một thời gian dài, tưởng tượng rằng phải tách ra đúng là rất khổ sở.
“Thanh Ca, cô cáu kỉnh với chồng mình đó à?” Giọng nói của Cổ Tiểu Liên đột nhiên xuất hiện.
Thẩm Thanh Ca sợ tới mức run lên, khuôn mặt đỏ bừng, lập tức há to miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận