Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 873 -




Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại trong phòng khách đổ chuông.
Bạc Đình lập tức đi xuống lầu, sau khi cuộc gọi được kết nối, sắc mặt anh tối sầm lại: "Tìm em đấy."
Thẩm Thanh Ca cầm ống nghe và trò chuyện với người nói chuyện điện thoại hơn mười phút trước khi cúp máy.
Không đợi Bạc Đình hỏi, cô đã chủ động giải thích: “Là Tiểu Vương. Cậu ta nói đơn hàng của nhà xưởng đã được lên kế hoạch cho đến mùa thu, gần đây lượng khách sẽ hơi nhiều, em nhờ cậu ta giúp em tuyển một nhân viên Marketing."
Bạc Đình bế cô với kiểu công chúa, ẵm cô lên lầu: “Em vừa mới tốt nghiệp, đừng khiến bản thân trở nên bận rộn như vậy.”
“Nếu bây giờ em làm việc chăm chỉ hơn và kiếm được nhiều tiền hơn, em có thể nghỉ hưu sớm!” Cô nói ra lý luận của mình.
Bạc Đình đặt cô xuống nệm cao su, "Tiền là kiếm mãi cũng không đủ đâu.”
Nói xong, anh không cho cô cơ hội nói lại, dùng đôi môi mỏng chặn miệng cô lại.
Trong nhà nhiệt độ từng bước tăng lên, ngoài cửa sổ mặt trăng ngượng ngùng ẩn sau mây.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường reo lên.
Thẩm Thanh Ca đang định đứng dậy thì vòng tay của Bạc Đình khóa chặt cô.
Anh vươn tay ấn tắt đồng hồ báo thức.
"Thả em ra, em sắp trễ giờ làm rồi." Cô vùng vẫy.
Bạc Đình uể oải nói: “Hôm nay là cuối tuần, nghỉ ngơi một ngày đi.”
Cơ thể cô chợt thả lỏng: “Em chuẩn bị đi tăng ca nửa ngày.”
"Không được phép đi! Nhà xưởng của em không có ngày nghỉ cuối tuần sao? Cẩn thận anh tố cáo em." Anh nói với vẻ mặt hung dữ.
Thẩm Thanh Ca không biết nên cười hay nên khóc, tại sao anh một chút tiến bộ cũng không có?
Vẫn chỉ biết sử dụng thủ đoạn tố cáo để dọa người.
“Anh muốn làm gì?” Cô nghiêm túc hỏi.
Bạc Đình suy nghĩ một chút: “Ra ngoài đi dạo?”
Dù sao ở cùng với cô, làm cái gì cũng được.
Cô xoa xoa mặt anh nói: "Anh căn bản không có dự định gì cả đúng không? Đã ở độ tuổi này rồi, vẫn còn trẻ con như vậy."
"Ai nói anh già? Anh còn rất trẻ!" Bạc Đình tiến tới chặn môi cô lại.
Đến trưa hai người mới ra khỏi phòng ngủ.
Thẩm Thanh Ca liên tục ngáp, “Anh Đình, anh tùy tiện làm chút gì đó ăn là được, em không thấy đói.”
Thế là Bạc Đình nấu cháo.
Hai người ra ngoài vào buổi chiều.
"Nghe nói Cung Tiêu Xã có máy ảnh màu, chúng ta mua một cái đi." Bạc Đình nắm lấy tay cô.
Hôm nay Thẩm Thanh Ca mặc áo sơ mi bóng chày, quần jean xanh nhạt và giày thể thao, rất thời trang.
Còn Bạc Đình thì mặc vest và đi giày da.
Hai người sánh bước bên nhau, phong cách khác nhau, phong cách ăn mặc cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng nhìn lại hài hòa đến khó hiểu.
Cô cau mày: "Tại sao? Chiếc máy ảnh ở nhà mới mua được có ba bốn năm, vẫn còn dùng được.”
“Bức ảnh trong ví tiền của anh nên đổi cái mới rồi.” Bạc Đình mở ví ra, những bức ảnh trong đó đã hơi cũ.
A Long mua một chiếc máy ảnh mới, anh ta đã chụp rất nhiều ảnh với Hoàng Anh, mỗi ngày để ở khung ảnh khoe khoang.
Cô cười nói: “Đó là vì đã quá lâu, ảnh đã cũ rồi, anh có thể in lại một tấm mới.”
"Thanh Ca! Anh muốn những cái nhiều màu sắc." Anh nhéo má cô, giọng điệu có chút giống như làm nũng.
"Tiền không phải đều ở chỗ anh hết sao? Anh muốn thì mua, xin em làm cái gì?" Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Bạc Đình lấy lại tinh thần.
Quả thực, hiện tại tất cả số tiền đều ở chỗ của anh.
“Xin em xin đến thành thói quen luôn rồi.” Anh thì thầm.
Cô bật cười.
“Về nhà anh liền đưa hết tất cả tiền cho em giữ.” Bạc Đình nói.
Cô hỏi: “Có tiền trên người không tốt sao? Trước đây, anh mua một bao thuốc lá đều không mua nổi, chẳng phải ngày nào cũng phàn nàn sao?”
“Anh muốn bị vợ mình quản.” Anh nghiêm túc giải thích.
Hai người đến Cung Tiêu Xã mua máy ảnh, tình cờ gặp vợ chồng giáo sư Lý.
Bà Lý nhìn Thẩm Thanh Ca từ trên xuống dưới rồi nói: "Thanh Ca, cháu đi du học về rồi à? Bạc Đình đã lên báo rồi, chúng ta đều đã thấy rồi."
“Ha ha…” Thẩm Thanh Ca không biết nên nói gì, chỉ có thể cười lớn.
Bà Lý nắm tay cô, ân cần nói: “Thanh Ca, cháu nhanh viết đơn đăng ký đi, đến lúc đó phân công vào đơn vị tốt! Với trình độ học vấn của cháu, nếu làm việc ở huyện Châu mấy năm, cháu có thể có cơ hội được thăng chức giám đốc. Nói không chừng còn có thể làm việc ở Bộ Ngoại Giao!”
"Ây da, bà đừng có lo lắng làm gì! Bạc Đình có năng lực như vậy, giám đốc nhà máy có gì tuyệt vời?" Giáo sư Lý ngắt lời.
Bà Lý liếc nhìn ông ta rồi nói: "Tôi không phải là đang giúp Thanh Ca lập kế hoạch sao? Thanh Ca, cháu phải có kế hoạch trong đầu, sau khi tốt nghiệp rút cuộc muốn làm cái gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận