Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 588 -




Chuông vào học vang lên, Tuyết Lị bước lên bục giảng.
Cô ấy thấy Bạc Đình ngồi bên người Thẩm Thanh Ca, cảm giác rất là chói mắt.
Nhưng cô ấy vẫn lễ phép cười với Bạc Đình, sau đó bắt đầu bình luận về các bài văn sinh viên viết.
Tuyết Lị cầm bài văn của Lâm Oánh, Triệu Tiểu Tĩnh khen ngợi, đọc diễn cảm, chẳng quan tâm bài của Thẩm Thanh Ca.
Triệu Tiểu Tĩnh cũng cảm thấy khó hiểu, cô ấy nghiêng đầu nói với Thẩm Thanh Ca: “Mình cảm thấy mình viết không tốt bằng cậu.”
“Phán đoán của cô không sai.” Bạc Đình thấp giọng nói.
Anh hiểu rõ tâm tư của Tuyết Lị, giới thượng lưu thành phố Thượng Hải tranh đấu gay gắt, thích chơi loại thủ đoạn này.
Một là phủng sát*, một là đả kích tự tin.
**[Phủng sát: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.]
Người trước sẽ dưỡng ra kẻ vô dụng, người sau sẽ bồi dưỡng ra kẻ hèn nhát.
“…” Thẩm Thanh Ca đột nhiên cảm thấy, lời Bạc Đình cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca cầm bài văn đi tìm bà Lý ở đối diện.
Cô hít sâu một hơi, đưa bài văn cho bà Lý, “Bà Lý, bà giúp cháu xem bài văn này đi.”
“Gần đây cháu tới chỗ bà học tập nhiều như vậy, viết văn có tiến bộ hay không?” Bà Lý nhận bài văn cười hỏi.
Cô thở dài, “Càng ngày càng kém.”
“Không thể nào?” Bà Lý mở bài văn ra vừa thấy, số điểm bằng bút đỏ ở mặt trên làm bà ấy nhíu mày.
Bà Lý lật xem một trang rồi lại một trang, đôi mày nhíu chặt dần giãn ra.
“Bà Lý, thế nào? Cháu cảm thấy gần đây cháu không cố gắng học tập, càng học càng kém…” Thẩm Thanh Ca nói.
Bà Lý nghiêm túc nói: “Gần đây cháu viết văn dùng câu dài khó, dùng từ đơn cũng ổn, rõ ràng viết tốt hơn rồi, không nói cái khác, chắc chắn 90 điểm là không thành vấn đề.”
“Vậy cháu an tâm rồi.” Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng thở ra.
“Thanh Ca, giảng viên văn của cháu có phải là Tuyết Lị mới tới hay không? Năng lực dạy học của cô ta rất mạnh, sao lại còn đè thấp thành tích của cháu?” Bà Lý than thở.
“Bà Lý, sau này cháu có thể tìm bà giúp cháu xem bài văn được không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bà Lý cười, “Đương nhiên là được, bà chính là chủ nhiệm khoa Ngoại Ngữ! Tiêu chuẩn phê bài, sửa chữa bài văn đều là do bà quy định!”
“Cảm ơn bà!”
Khi rời khỏi nhà bà Lý, cô phát hiện Bạc Đình đã đứng ở cửa.
Còn không phải là chỉ cách một cái đường tắt, khó xa đến như vậy sao?
“Bài văn thế nào?”
“Bà Lý nói, ít nhất 90 điểm.”
Mặt Bạc Đình lập tức trầm xuống, “Cần anh cảnh cáo Tuyết Lị không?”
“Anh cảnh cáo cô ta, cô ta có thể nói, cô ta không có hứng thú gì với anh, là anh quá tự luyến! Cũng có thể nói, cô ta là vì muốn tốt cho em, cố ý đề cao yêu cầu cho bài văn. Đừng lãng phí thời gian vì cô ta, cô ta muốn nhìn em suy sụp đi xuống, em tự tin lạc quan chính là sự trả thù lớn nhất."
Bạc Đình nhéo mặt cô, “Người của anh sao có thể chịu ấm ức như vậy?”
“Đây không phải ấm ức! Anh lỗ mãng hấp tấp đi tìm cô ta, cô ta còn vui vẻ đó.” Thật ra Thẩm Thanh Ca đã nghĩ ra biện pháp trả thù.
Tuy rằng cô không hy vọng Bạc Đình giống như đời trước, tương lai biến thành một người lạnh nhạt xa cách, hay làm liều.
Cũng không hy vọng anh lỗ mãng xúc động như vậy.
Cho nên muốn tự thể nghiệm, thuyết giáo một chút.
“Cô ta đây là đang đả kích sự tự tin của em biết không? Trạng thái không tốt, thành tích học tập sẽ chịu ảnh hưởng. Anh thật sự muốn đi đánh cô ta.” Bạc Đình tức giận nói.
Thẩm Thanh Ca trợn trắng mắt, dưới sự khuyên can của cô, hình như Bạc Đình càng bạo lực hơn.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca nói chuyện này cho Triệu Tiểu Tĩnh.
Triệu Tiểu Tĩnh nghe xong táp lưỡi, “Tuyết Lị cũng thật đê tiện! Mặt ngoài thoạt nhìn dịu dàng, sau lưng lại bắt nạt cậu như vậy! Vậy về sau làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn cô ta cho cậu điểm văn thấp à?”
“Thanh Ca, nếu cô ta làm điểm thi văn cuối kỳ của cậu không đạt tiêu chuẩn thì làm sao bây giờ? Vậy sang năm cậu sẽ mất tư cách xin học bổng, đi du học linh tinh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận