Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 812 -




“Đúng rồi!” Thẩm Thanh Ca như được thức tỉnh.
Loại việc may vá này có thể tìm những người phụ nữ nội trợ làm.
Tay nghề của họ chắc chắn không kém hơn so với thợ may.
“Cô nói với mẹ mình, may 1 bộ đồ thì 30 xu, xem bà ấy có đồng ý không.” Thẩm Thanh Ca vỗ vai Cổ Tiểu Liên.
Cổ Tiểu Liên cười tươi đến mức khoé miệng kéo tới mang tai, gương mặt đỏ bừng phấn khích, “Như vậy thì mẹ tôi sẽ không vui đến cỡ nào đây? Váy dễ may, nhiều nhất 1 tiếng có thể may xong rồi! 1 cái 30 xu, mười cái 3 đồng! Cứ vậy thì không phải một tháng mẹ tôi sẽ kiếm được 100 đồng à? Còn giỏi hơn tôi nữa.”
“Đừng có khoa trương như vậy, tôi cần gấp, phải tìm nhiều người. Nhưng mà đến lúc đó đưa chín mươi mấy đơn hàng cho mẹ cô chắc không thành vấn đề.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Tiệm cơm đã qua giờ cao điểm, Ngụy Hồng nhàn rỗi ngồi nghe những lời Thẩm Thanh Ca nói, trong lòng cảm thấy thiếu thiếu.
Cô ấy tiến lên phía trước, hạ giọng nói, “Thanh Ca, chị cũng muốn làm! Em có thể cho chị vài đơn hàng không? Tay nghề của chị tốt lắm. Giày, váy và quần Tiểu Mộng mặc hàng ngày đều là do chị may đấy.”
“Đúng rồi! Chị Nguỵ Hồng, làm sao em lại quên chị chứ! Em sẽ đưa đơn hàng cho chị.” Váy của cô kiểu dáng có chút phức tạp, phải đưa cho thợ lành nghề may thôi.
Nếu là một người không biết gì như Hoàng Anh, giai đoạn đầu chắc phải nhờ người khác chỉ dẫn.
“Thanh Ca, có cần xin cấp bằng sáng chế cho kiểu váy của em không? Nếu bị người khác làm nhái thì toi đấy!” Nguỵ Hồng học luật, suy nghĩ rất nhạy bén.
Thẩm Thanh Ca đã có suy nghĩ này, nhưng cô không nghĩ ra là ở những năm 80 này thì có thể đăng ký bản quyền và bằng sáng chế gì.
Ngay cả nếu tính trong tương lai, bằng sáng chế đã là một vấn đề lớn.
“Bây giờ có thể không? Có tiền lệ nào không?” Cô vui mừng hỏi.
Nguỵ Hồng suy nghĩ một chút, “Chị đã từng học qua, chúng ta có thể xin thử xem.”
Rất nhanh, Thẩm Thanh Ca đã tập hợp được Hồ Hoa, Trương goá phụ, Nguỵ Hồng,... Tổng cộng có 7 thợ may.
Cô đem kiểu váy mùa thu cho bọn họ xem, yêu cầu họ làm theo.
Chỉ sau một tuần, mọi người đã giao lại hàng rồi.
Tận dụng cuối tuần, Thẩm Thanh Ca liền giặt và sấy khô quần áo.
“Để anh giặt cho.” Bạc Đình giành lấy quần áo từ trong tay cô.
Thẩm Thanh Ca cầm chặt quần áo không cho Bạc Đình lấy, “Anh nghỉ ngơi đi, bình thường anh đã mệt rồi.”
“Còn vài trăm cái nữa, em giặt hết được không?” Anh hỏi ngược lại.
“Em giặt từ từ, sau đó sẽ ủi lại và mang đi bán. Bằng không vải dệt xám xịt, khách sẽ nghĩ nó bẩn.” Cô giải thích.
Bạc Đình hôn lên mặt cô một cái, “Em bận rộn vậy để làm gì? Đâu phải anh không nuôi nổi em.”
“Em nghĩ đến tương lai, khi em đi với anh, mọi người sẽ nói rằng chúng ta rất xứng đôi. Chứ không phải là, Thẩm Thanh Ca may mắn thật, hay Bạc Đình là người đàn ông tốt, không bỏ rơi vợ mình.” Cô nghiêm mặt nói.
Bạc Đình âm thầm thở dài một hơi, “Những người có trí thức đều nghĩ như thế này à? Quan tâm người khác nói gì sao?”
“Nhưng em quan tâm.” Cô biết rất rõ sức ảnh hưởng của Bạc Đình trong tương lai.
Đời trước, có một khoảng thời gian, tin tức Bạc Đình theo đuổi cô lan truyền nhanh chóng, hơn nữa cùng với sự phát triển của Internet, cả nước bỗng bàn tán về việc Bạc Đình theo đuổi một giáo viên tiểu học không có xuất thân.
Lúc đó phản ứng đầu tiên của cô không phải là sợ hãi, mà là chột dạ và hổ thẹn.
Một cảm giác chột dạ và hổ thẹn vì không xứng đôi!
Nhưng tất nhiên, Bạc Đình rất nhanh đã giải quyết hết những tin tức này và xin lỗi cô.
“Thanh Ca, trong trái tim của anh em cao quý hơn nhiều! Tương lai giống như em nói anh sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, anh cũng không cảm thấy mình vĩ đại, bởi vì tất cả những gì anh có đều là em cho anh.” Lông mày của Bạc Đình cau lại, vẻ mặt rất hung dữ và nghiêm túc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận