Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 615 -




Anh ta đã hẹn hò với Bạc Trường Ngọc được hơn một tháng.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm là nắm tay nhau...
Những việc thân mật khác còn chưa làm qua.
Làm thế nào cô ấy mắc phải căn bệnh này?
Bạc Phúc Lộc túm lấy cổ áo A Long, "Là cậu đúng không? Nhất định là cậu!"
"Cha, không phải! Là Bạc Dạ... Mấy ngày trước anh ta tới phòng bệnh cưỡng ép con! Anh ta còn yêu cầu con đưa cho anh ta toàn bộ số tiền trong ví!"
Bạc Trường Ngọc khóc đến mức mặt đỏ bừng.
"Em không thể sống nữa! A Long, em xin lỗi! Em còn sống chính là nỗi nhục của mọi người, em sống trên thế giới này để làm gì nữa?"
Sắc mặt Bạc Đình tối sầm, đi ra ngoài hỏi quản gia: "Ông biết phải làm sao rồi chứ?"
Quản gia ngước mắt nhìn Bạc Đình, lập tức hiểu ra.
Anh bước ra ngoài với vẻ mặt không có cảm xúc.
"A Long, cậu thật sự thích Trường Ngọc nhà chúng tôi đúng không? Vậy cậu đi thuyết phục Trường Ngọc đi!" Triệu Hồng Lan không nhịn được kêu lên, quỳ xuống trước mặt A Long.
"Trường Ngọc, không sao đâu! Không phải lỗi của em, tất cả là lỗi của Bạc Dạ..." A Long nói một cách không cảm xúc.
“Vậy anh có đồng ý quay lại với em không?” Bạc Trường Ngọc vẫn không chịu rút con dao gọt trái cây ra khỏi cổ mình.
A Long thở dài, "Được..."
Hoàng Anh nhìn A Long thở dài, xoay người đi xuống lầu.
Bạc Trường Ngọc ném con dao gọt hoa quả đi và mỉm cười vui vẻ: "A Long! Em biết anh rất tốt với em."
Trong lòng Thẩm Thanh Ca dâng lên một cảm giác khó tả...
Trở lại tứ hợp viện, Bạc Đình bảo quản gia gọi A Long tới.
Một số người trói Bạc Dạ và ném anh ta xuống đất.
"Bạc Dạ! Đồ khốn nạn! Tại sao lại cưỡng ép Trường Ngọc? Trường Ngọc đã bị lây bệnh rồi..." A Long giận dữ gầm lên.
Bạc Dạ tỏ ra thờ ơ, "Haha, cô ta nói với cậu như vậy à! Rõ ràng ngày hôm đó cô ta cũng rất hưởng thụ! Cô ta rất quen thuộc cơ thể của tôi, và tôi cũng rất quen thuộc với cơ thể của cô ta! Nếu cô ta thực sự không chịu hợp tác, thì tại sao hôm đấy lại không có bác sĩ, ý tá nào phát hiện?”
"Câm miệng!"
Bạc Dạ cười điên cuồng: "Có gì mà tức giận? Chia tay với cô ta có phải là xong chuyện rồi không? Bạc Trường Ngọc là một con đĩ!"
Thẩm Thanh Ca không chịu nổi những lời nói tục tĩu như vậy nữa, cô ra lệnh: "Bịch miệng anh ta lại! Đưa anh ta đến cục cảnh sát."
Người quản gia lập tức làm theo.
A Long yếu ớt ngồi ở một bên, ôm đầu nói, "Đại ca, em phải làm sao đây?"
"Đừng hỏi tôi! Đây là việc riêng của cậu." Bạc Đình lạnh lùng trả lời.
A Long không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Thẩm Thanh Ca thực sự không nói nên lời với Bạc Trường Ngọc, "Anh Đình, anh nói xem Trường Ngọc đang làm cái gì thế này? Nếu cô ấy thích A Long, tại sao cô ấy vẫn cùng Bạc Dạ làm chuyện đấy?"
“Con bé không thích A Long, chỉ là cảm thấy A Long là người duy nhất trên thế giới xứng đáng với nó!” Bạc Đình nhấn mạnh.
Bây giờ lòng tự trọng của Bạc Trường Ngọc rất thấp, cô ấy cũng coi thường A Long, nên tìm anh ta để hai người sưởi ấm cho nhau.
Hoàng Anh ra khỏi phòng và thở dài, "Bây giờ, A Long dù muốn cứu mạng của Bạc Trường Ngọc, cũng không thể chia tay với anh ấy..."
"Hoàng Anh, không phải đàn ông ở thành phố Thượng Hải đều chết..."
"Chị Thanh Ca, còn mấy ngày nữa là cuối tháng, em đã mua vé tàu rồi!" Hoàng Anh lấy vé tàu từ trong túi ra.
Cô ấy đã đến ga xe lửa ngay khi rời khỏi bệnh viện và cô ấy không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Khi A Long trở lại bệnh viện, Bạc Trường Ngọc vừa tỉnh dậy, cô ấy nhìn thấy A Long, đôi mắt liền sáng lên.
"A Long, em đã biết mình sai rồi! Em sẽ không làm tổn thương Hoàng Anh nữa."
“Không sao đâu, cô ấy không quan tâm nữa đâu.” A Long an ủi.
Bạc Trường Ngọc vỗ đầu giường nói: "Anh ngồi xuống đi."
A Long lắc đầu, "Anh ngồi trên ghế là được rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận