Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 428 -




“Em còn muốn cái kia, cái kia, cái kia nữa…” Bạc Trường Sinh dùng ngón tay nhỏ bé chỉ vào những cục đá ở dưới sông.
Đỗ Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đứa trẻ chết tiệt này có một viên đá rồi còn chưa thấy đủ à!
Nó lại còn muốn lấy nhiều như thế, muốn cô ta bị chết cóng sao!
Nhưng vì để duy trì hình tượng dịu dàng, tốt bụng của cô ta trước mặt Bạc Đình, cô ta chỉ còn cách mỉm cười, ”Được thôi!”
Bạc Trường Sinh toàn chọn những viên đá mà dùng tay đều không thể với tới được, vì vậy Đỗ Kỳ Kỳ chỉ đành tháo giày cởi tất ra, dùng chân trần bước xuống sông.
Nước sông lạnh đến mức khiến cả người cô ta run rẩy, cô ta không khỏi rùng mình một cái.
“Hắt xì…” Đỗ Kỳ Kỳ hắt xì một cái thật to.
Nhưng cô ta vẫn kiên trì đi nhặt những cục đá mà Bạc Trường Sinh đã chỉ.
Sau khi lên đến bờ, cô ta đem những cục đá đã nhặt được đưa cho Bạc Trường Sinh.
“Em cảm ơn chị.” Bạc Trường Sinh nói một cách lễ phép.
Đỗ Kỳ Kỳ nghe được mấy chữ ấy, trong lòng cô ta vui sướng tột độ! Thật sự rất tốt, đứa trẻ chết tiệt này đang kêu cô ta là chị!
Có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người cũng không hề tệ…Có lẽ so với Thẩm Thanh Ca, mối quan hệ của nó với cô ta còn tốt hơn nữa.
“Không có gì đâu! Nếu em vẫn còn muốn lấy thêm mấy cục đá nữa, thì chị có thể nhặt cho em.” Đỗ Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy cả người mình đang lạnh cóng, chỉ ước gì mình có thể được nằm ngay vào trong ổ chăn ấm áp.
Cô ta nhanh chóng ngồi xổm xuống để đeo tất với giày vào.
“Anh trai xấu tính, anh mau lấy mấy cục đá đấy đưa cho chị dâu đi.” Bạc Trường Sinh chỉ vào mấy cục đá trên măt đất.
Nghe đến đó, Đỗ Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy hết sức đau lòng.
Cái gì cơ?
Những cục đá kia là do Thẩm Thanh Ca cần?
Nói cách khác, vừa rồi cô ta làm những việc kia, bận rộn cả ngày, bị đông lạnh đến mức sắp chết cóng, là đang làm giúp Thẩm Thanh Ca?
Đỗ Kỳ Kỳ cảm thấy uất ức đến mức phát khóc, đứa trẻ chết tiệt này lại đang chơi khăm cô ta.
Bạc Đình nhặt những cục đá kia lên, cho vào một cái rổ nhỏ, rồi bảo Bạc Trường Sinh mau đi về.
“Tạm biệt chị.” Bạc Trường Sinh tinh nghịch vẫy tay chào cô ta.
Ánh mắt Đỗ Kỳ Kỳ trở nên ranh mãnh, cô ta ôm bụng, kêu lên, ”A…Bạc Đình, giúp tôi với, tôi đau bụng quá.”
Sắc mặt của Bạc Đình trở nên lạnh lùng.
Cô ta bị khùng hay sao? Cô ta không phải nên bị đau tay hay đau chân sao? Sao lại bị đau bụng?
“Tôi thật sự đau bụng quá! Kì kinh nguyệt của tôi đến…Tôi cảm thấy khó chịu lắm…”
Bạc Trường Sinh lo lắng chạy tới, ngồi xổm bên người Đỗ Kỳ Kỳ, “Chị, để chúng ta đưa chị đến bệnh viện.”
“Cảm ơn Trường Sinh! Bạc Đình, tôi đau đến không đứng lên nổi……”
Đỗ Kỳ Kỳ yếu ớt duỗi tay đưa về phía Bạc Đình, trong mắt tràn đầy sự yếu đuối.
Lúc này, vừa đúng lúc có một người đàn ông đi ngang qua.
Bạc Đình ngăn anh ta lại, đưa cho anh ta một đồng tiền, ”Đưa cô ta đi bệnh viện! Đây là tiền để chữa bệnh.”
“Được rồi!”
Người đàn ông kia chạy đến bên cạnh Đỗ Kỳ Kỳ, nâng cô ta lên.
Đỗ Kỳ Kỳ trừng to mắt nhìn vào người đàn ông xa lạ, đây là ai, anh ta cũng xứng chạm vào cô ta sao?
Về đến nhà, Bạc Đình cùng Bạc Trường Sinh đều hiểu rõ trong lòng mà không có đề cập đến chuyện của Đỗ Kỳ Kỳ.
“Chị dâu, những cái này đều là do Trường Sinh chọn đấy! Những cái anh trai xấu tính chọn đều xấu xí.” Bạc Trường Sinh nhào vào đùi Thẩm Trường Ca.
Cô cười nói: ”Thế để chị làm cho Trường Sinh đồ gì đó ăn ngon.”
“Chị dâu tốt nhất.” Bạc Trường Sinh hôn một cái lên mu bàn tay cô.
Bạc Đình cảm thấy Bạc Trường Sinh vô cùng chướng mắt, ”Không có việc gì thì đi chơi đi, đừng có ở đây làm phiền anh trai với chị dâu nữa.”
Thẩm Thanh Ca tức giận nhìn anh, sau đó cô lấy từ trên giá phơi lấy xuống vài cây lạp xưởng.
Cô chuẩn bị làm lạp xưởng nướng đá cuội.
“Em đừng chạm vào nước, để anh làm là được rồi.” Bạc Đình ngăn cản cô.
“Em sẽ không chạm vào nước đâu, hơn nữa em cũng không có yếu ớt như vậy.”
Bạc Đình suy nghĩ một chút, mấy ngày nay đúng là không phải kỳ kinh nguyệt của cô, lúc này anh mới cảm thấy yên tâm.
Cô tìm được một cái ván sắt, đem đá cuội đặt lên trên ván sắt, lại sắp than đỏ ở phía dưới ván sắt, cuối cùng đặt lạp xưởng lên trên để nướng.
Nướng được vài phút, lạp xưởng liền nóng chảy ra dầu.
Mùi thịt bay khắp trong sân.
“Nếu mà có thêm xúc xích, giăm bông hay mấy cái giống như vậy thì thật là tốt.” Cô thì thầm.
Tuy rằng trong không gian của cô có đầy đủ các loại xúc xích, nhưng cô không dám lấy ra.
Nếu nhớ không nhầm thì xúc xích đến tận thập niên 80 mới lưu hành ở trong nước.
“Cái gì?” Bạc Đình hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận