Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 198 -




Tiểu Kim vẻ mặt bất đắc dĩ, "Dì Lưu, cháu thật sự không có biện pháp, ba trăm đồng tiền dì đưa quá ít!"
“300 đồng tiền còn chê ít? Cậu muốn lừa một bà già như tôi à? Liền cái quầy hàng của cậu ở trước cửa nhà vệ sinh, thúi muốn chết, còn muốn lấy của tôi ba trăm đồng tiền sao?" Dì Lưu muốn cướp hiệp nghị, nhưng lại bị Tiểu Kim giấu đi.
Thẩm Thanh Ca cười chế nhạo nói, "Dì Lưu, mọi thứ đều có thứ tự của nó ai đến trước được phục vụ trước. Tôi đã trả tiền rồi, dì nên mua quầy hàng khác đi."
“Đúng vậy! Dì chê quầy hàng của tôi thúi thì cứ đổi đi, đừng để uỷ khuất chính mình! Dù sao cô gái này cũng không chê, tôi rất vui lòng bán cho cô ấy!"
“Chậc chậc chậc, tôi hiểu rồi!” Dì Lưu vỗ vỗ hai tay, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai, “Hai người nhất định là có gian tình!”
Những lời này khiến Thẩm Thanh Ca tức giận, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, "Cái bà già này, cho bà mặt mũi bà không cần đúng không? Lần trước bà khoe khoang suýt chút nữa làm mất công việc của cô con gái út của bà, hôm nay lại giở trò đó! Sao vậy? Lần này cũng muốn làm con rể của bà mất việc đúng không? Bà căn bản không phù hợp làm buôn bán. Nên đừng nghĩ sẽ giàu được!”
Những lời này đã chạm vào trái tim của con rể bà ta.
Công việc của em vợ đã không còn nữa!
Bây giờ ba mẹ con họ đều nhàn rỗi ở nhà, em vợ, vợ, mẹ chồng mỗi ngày ở nhà ăn uống từ tiền của anh ta làm ra!
Như vậy còn chưa hài lòng, còn bắt buộc anh ta phải vay tiền từ các đồng nghiệp của mình để mua quầy hàng này!
“U a, con nhỏ này, mày dám nói chuyện với người lớn như vậy à! Con rể, con cho mẹ bốn trăm! Hôm nay mẹ nhất định phải mua cái quầy hàng dơ bẩn này! Cho cô ta nhìn xem." Dì Lưu nắm lấy tay áo con rể.
Con rể không thể chịu đựng được nữa và hét lên: "Đủ rồi! Con không có tiền!"
“Con. . . Con dám mắng mẹ?" Dì Lưu trợn to hai mắt, "Con có tin hay không mẹ kêu con gái của mẹ ly hôn với con?"
Con rể lên xe đạp, gắt gỏng nói: "Ly hôn! Ai không ly hôn là cháu của người đó!"
Nói xong anh ta đạp xe nghênh ngang mà đi.
Dì Lưu lo lắng đến mức vừa chạy theo vừa khóc.
Không thể ly hôn được, ly hôn thì mẹ con bọn họ coi như xong!
Thấy vậy, Tiểu Kim ôm bụng cười: "Em gái, cô giỏi thật đấy. Tôi sợ nhất là bà già này."
Hiệp nghị mỗi người sẽ có một phần, xong xuôi Thẩm Thanh Ca đưa cho anh ta 350 đồng tiền.
Nhìn cọc tiền dày cộp khiến Tiểu Kim mỉm cười và xem như là bảo bối ôm tiền vào lòng.
Anh ta nhìn Thẩm Thanh Ca, trong lòng có chút thương hại cho cô.
Cô gái này như là một con khỉ khôn khéo! Thật biết trả giá!
Nhưng chính là đầu óc có chút vấn đề, cư nhiên muốn bán đồ ăn trước cửa nhà vệ sinh.
Có thể bán được sao?
Trong lòng của Thẩm Thanh Ca thì lại rất vui vẻ.
Nhà ga tàu hỏa đông đúc như vậy!
Chỉ bằng trứng da hổ của cô, cô có thể lấy lại tiền vốn chỉ sau vài ngày.
Mà cô cũng không định ở chỗ này lâu, dù sao bốn năm nữa nhà nước sẽ cho phép kinh doanh tự do.
Trong tương lai, nhà ga chắc chắn sẽ ra tay kiểm soát, lấy lại quầy hàng và một lần nữa bán ra.
Hiện tại tất cả các quầy hàng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, dù có bán đi sau này cũng đều bị hủy bỏ.
Vì vậy, cho dù bây giờ đưa quầy hàng tốt nhất cho cô, cô cũng sẽ không bỏ ra số tiền lớn để mua nó, bởi vì chỉ có bốn năm để sử dụng, nên không đáng giá chút nào.
Cô mừng rỡ chạy đi tìm dì Dương.
“Dì Dương, cám ơn dì, nếu không cho dù tôi có tiền cũng không mua nổi quầy hàng.” Cô cười nói.
Dì Dương vừa cười vừa nói: "Ha ha, có cái gì đâu? Chỉ là gần nhà vệ sinh như vậy, trứng gà có bán được không? Nếu không cô đừng bán đồ ăn nữa?"
“Thực ra không có mùi! Còn cách xa hơn mười mét, tôi không ngửi thấy gì cả, khách khứa chắc cũng không ngửi được." Thẩm Thanh Ca lấy từ trong túi ra 5 đồng tiền đưa cho bà ấy.
Dì Dương ngẩn người, "Đây là.……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận