Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 843 -




Những vị khách khác cũng nói: "Đúng vậy! Cảnh sát cũng không quản, anh quản người khác sao?"
Thợ may Hồ tức giận đến mức chỉ vào bọn họ mà không nói nên lời.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest từ văn phòng trên lầu đi xuống.
"Sao vậy? Đều tập trung lại một chỗ! Tản ra đi, đừng chen chúc nữa!" Người đàn ông chắp tay sau lưng, trang nghiêm nói.
Thợ may Hồ vội vàng chạy tới nói: "Ngài là giám đốc Cung Tiêu Xã à? Giám đốc, tôi vừa phát hiện ra một bí mật lớn của cửa hàng quần áo Tường Hòa bên cạnh!"
"Bí mật gì?" Giám đốc có chút tò mò.
"Các người bán váy và quần giống nhau y chang, nhưng giá của bọn họ rẻ hơn của các người!" Thợ may Hồ nói với vẻ mặt bất mãn.
Giám đốc còn tưởng là có chuyện lớn gì, nhưng khi được lời này, mí mắt ông rũ xuống, "Ồ."
“Giám đốc, bọn họ đang cướp việc làm ăn của Cung Tiêu Xã m! Trước đây, có lẽ đã bị bỏ tù!" Thợ may Hồ kích động phun nước bọt.
Người đó mím môi, "Không phải cậu cũng nói vậy sao? Đó là trước đây! Bây giờ tư nhân có thể mở nhà máy, mở cửa hàng quần áo thì có là gì? Cậu nên đọc nhiều sách, xem nhiều báo hơn."
Thợ may Hồ bị phê bình trở nên chán nản, đôi vai và lưng đều rũ xuống như một quả bóng xì hơi, hoàn toàn mất phương hướng.
Thẩm Thanh Ca lợi dụng tình thế đám đông, nhỏ tiếng nói: “Anh ta trông thật quen mắt! Có phải là người của tiệm may Quốc Doanh..."
Một hòn đá khuấy động mặt hồ, rất nhiều khách hàng đều nhận ra.
"Này, anh ta là thợ may Hồ! Thật đen đủi! Anh ta may cúc áo cho tôi còn muốn một đồng tiền!”
“Chắc anh ta ghen tị với việc người khác kiếm tiền, bản thân không làm nên chuyện, nên gây chia rẽ quan hệ giữa Cung Tiêu Xã và cửa hàng quần áo!"
"Thật độc ác! Xúi giục người dân gây mâu thuẫn!"
Trong chốc lát, thợ may Hồ bị người người hét đánh, anh ta hoảng sợ chạy ra ngoài, ngã một cái như chó gặm bùn.
Mọi người trong Cung Tiêu Xã cười nói ầm ĩ.
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca trờ nên khinh miệt, thợ may Hồ này thực sự đang tự tìm rắc rối!
Anh ta không thể bớt làm nhục bản thân vài lần sao?
Về đến nhà, đèn vẫn chưa sáng, chắc là Bạc Đình đang bận ở công ty.
Cô từ trong không gian lấy ra nguyên liệu làm món lẩu, bắt đầu nấu lẩu.
Một lúc sau, mùi cay nồng bay ra.
Tạ Dương đi ngang qua cửa, cậu ta trêu đùa hét vào bên trong: “Chị, đồ ăn chị nấu thơm quá.”
“Đừng đi, đợi đã!” Thẩm Thanh Ca đi vào phòng ngủ.
Cô lấy vài bộ quần áo cho bé gái, có cả áo khoác len thu đông, cũng có váy mùa hè, trông rất tinh xảo và đẹp.
Thẩm Thanh Ca cũng không gấp lại, trực tiếp tặng cho Tạ Dương.
"Không phải chị mở một cửa hàng quần áo sao? Đúng lúc có vải thừa, cái này là cho em gái của em." Thẩm Thanh Ca giải thích.
Tạ Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên, "Chị, em đưa tiền cho chị..."
"Không cần trả tiền, dùng vải thừa may đó, vứt đi cũng lãng phí." Thẩm Thanh Ca nhét quần áo vào tay cậu ta.
Tạ Dương cúi đầu, cố chấp nói: "Em không nhận sự bố thí của người khác, chị làm như vậy, em không cần nữa."
Cô tưởng bọn họ đã đủ thân quen rồi, không ngờ cô còn khơi dậy lòng tự trọng mong manh của chàng trai trẻ này.
"Vậy thì cho tôi một ít cá, tôi muốn loại có ít xương." Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói.
“Được.” Tạ Dương bước nhanh trở về.
Đúng lúc này, Bạc Đình trở về.
Anh trêu: "Sao vậy? Anh vừa về thì cậu ta liền đi à?”
Cô kéo anh vào nhà, “Em tặng cho em gái cậu ta mấy bộ quần áo mà không lấy tiền, cậu ta có chút không vui."
“Nếu như hồi đó em tặng đồ cho anh, anh cũng sẽ khó chịu." Đôi mắt Bạc Đình sâu thẳm.
Cô cau mày: “Tại sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận