Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 145 -




“Tôi là đội trưởng đội sản xuất, tôi có thể tham lam lợi ích nhỏ như vậy không? Đừng nói bừa nữa!" Vương Chí hét vào mặt những thanh niên trí thức đang có mặt ở đây.
“Anh nói không thì dễ!” Thẩm Thanh Ca kéo Hoàng Anh đứng dậy, “Hoàng Anh,em tính cho bọn họ xem, mua con gà này hết bao nhiêu tiền!”
Hoàng Anh oán hận nhìn hai người bọn họ, "Tôi đã giết mười con gà trong vòng nửa tháng qua, tôi sẽ tính cho các người năm đồng tiền!"
Nghe thấy năm đồng tiền, mũi và miệng của Vương Chí đều méo xẹo.
Còn đau lòng hơn là moi thịt!!
“Ai trong hai ngươi sẽ trả? Nhanh lên, đừng chậm chạm như vậy!" Thẩm Thanh Ca ngoắc tay thúc giục.
Đỗ Kỳ Kỳ tự nhiên không muốn đưa tiền, cô ta nhìn Vương Chí với đôi mắt đỏ hoe.
Vương Chí không còn lựa chọn nào khác đành phải về nhà lấy 5 đồng tiền.
“Hoàng Anh! Nhìn cô xấu như vậy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích cô!" Vừa nói, anh ta vừa ném tiền vào Hoàng Anh.
Hoàng Anh ngồi xổm trên mặt đất với đôi mắt ngấn lệ.
“Nhặt lên!”
Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại nhìn, Bạc Đình đang đỡ chiếc xe đạp và lạnh lùng nhìn bọn họ.
Khuôn mặt anh như được phủ một lớp sương mỏng, hốc mắt hãm sâu và xương mày nhô cao.
Một đôi mắt hoa đào hung hăng nhìn chằm chằm vào Vương Chí.
Vương Chí sửng sốt một giây, sau đó vội vàng cúi người nhặt từng đồng xu lên, "Tôi nhặt, tôi nhặt……."
Bạc Đình nhướng mày, trong mắt tràn đầy chán ghét, “Xuy……”
“Anh Đình.” Thẩm Thanh Ca vui sướng lao vào vòng tay anh.
Anh trừng mắt nhìn cô một cái, trầm giọng nói: "Có nhiều người như vậy đang xem đâu."
“Sao anh lại ở đây?” Cô tò mò hỏi.
“Ai bảo em chạy lung tung? Anh tìm em đi cả nữa thôn rồi." Bạc Đình âu yếm véo má cô.
Cô lúc này mới nhớ tới!
Hôm nay cô đến văn phòng ủy ban thôn một lúc, sau đó lại đi đại đội sản xuất, cô quên mất Bạc Đình.
Cô ngồi ở yên sau xe đạp, hai tay ôm eo anh, "Anh Đình, em không phải là quên anh! Chỉ là em đi đường quá chậm, em đang muốn quay lại trang trại nuôi heo để đợi anh...…."
Đôi môi mỏng của anh hình như cong lên, đạp xe rời đi, "Ừ."
Di, dễ lừa như vậy?
“Lần sau em sẽ đi nhanh hơn." Cô nói thêm.
Bạc Đình cười nhạt, không đáp lại.
Đỗ Kỳ Kỳ cảm thấy đau nhói trong lòng khi nhìn thấy hai người họ thân mật với nhau.
Cô ta quay đầu lại thì nhìn thấy Vương Chí đang nhặt tiền, cô ta trợn tròn mắt xem thường.
Một tên hèn nhát! So với Bạc Đình còn kém xa!
May mắn thay, cô ta còn có thêm Triệu Sơn Hà.
Khi hai người về đến nhà, Bạc Đình đột ngột hỏi: “Anh nấu nhiều cơm như vậy cho em, đó có được coi là sính lễ không?”
Cô không ngờ anh lại nghe được những gì cô nói vừa rồi.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, "Được! Đó là lý do tại sao em đi theo anh!"
Anh cười cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một chai rượu thuốc nhét cho cô, "Em vào phòng lau đi, xem tối qua ngã có bị thương không?"
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy hành động của anh, cô cảm thấy hụt hẫng.
Làm thế nào có thể lau rượu thuốc một mình?
Tại sao anh lại thẹn thùng như vậy?
“Em ngã ngửa! Anh Đình, em lau không được." Thẩm Thanh Ca đáng thương nhìn anh, tựa hồ nước đã tích tụ bên trong.
Bạc Đình nhất chịu không được ánh mắt này của cô.
Giống như có người khi dễ cô!
Anh đưa cô vào phòng ngủ, kêu cô ngồi trên một chiếc ghế, quay lưng lại với anh.
“Đau ở đâu?” Anh đổ rượu thuốc lên tay, xoa xoa cho ấm.
“Anh kéo áo lên nhìn một chút nhìn sẽ biết?"
Bạc Đình hít một hơi nặng nề.
Cô gái nhỏ này lại đang loạn trêu chọc anh nữa!
Lần nào cũng thế này, trêu chọc lại không phụ trách!
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu anh nhìn, rượu thuốc lau cả buổi chiều cũng chưa xong."
Khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng.
Người này một lời không hợp liền nói bậy!
“Trên eo một chút…..." Cô chỉ huy.
Bàn tay thô to luồn vào trong áo sơ mi xoa xoa vòng eo mềm mại của cô.
Đôi mắt đào hoa hơi híp lại, trong đó tràn đầy màu sắc sặc sỡ, lờ mờ, mờ ảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận