Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 622 -




Sáng sớm hôm sau, Hoàng Anh vẫn giống như trước kia, cô ấy ra cửa giúp Tạ Dương cho cá ăn.
Bạc Đình cũng đứng dậy đến phòng bếp bận rộn.
Khi Thẩm Thanh Ca tỉnh lại thì hơi kinh ngạc, cô nhéo đùi, đau đớn mới nói cho chính mình biết cô không nằm mơ.
“Anh Đình, anh không nhõng nhẽo nữa à?”
“Ra mồ hôi xong rồi, hết bệnh rồi.” Bạc Đình ái muội nói.
Mặt già của cô đỏ lên, có thể không cần trêu chọc từ sáng sớm hay không?
Bạc Đình nấu cháo đậu đỏ, làm bánh rán.
Cô nếm một ngụm cháo đậu đỏ, mềm mịn đặc sánh, hương vị không tồi.
“Đúng rồi, anh Đình, đợi chút nữa chúng ta mua ít cá tặng cho giáo sư Lý đi! Ít nhiều nhờ ông ấy, Hoàng Anh mới được cứu nhanh như vậy.”
“Được.”
Hai người cơm nước xong, Bạc Đình đi tìm giáo sư Lý ở đối diện chơi cờ.
Thẩm Thanh Ca mua mấy con cua lớn tươi sống từ Tạ Dương đưa cho bà Lý, “Bà Lý, đây là quà cho các người.”
“Ai da, đều là hàng xóm với nhau, việc nên làm.”
“Hai người cầm đi.”
Bà Lý không nhún nhường tiếp, vui tươi hớn hở nhận cua.
Buổi chiều, A Long tới, cậu ta mời Hoàng Anh trở về ở.
Hoàng Anh tự hỏi một phen, cuối cùng vẫn quyết định không quấy rầy Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình.
A Long vui tươi hớn hở giúp Hoàng Anh dọn hành lý.
“Hoàng Anh, có phải cô tha thứ cho tôi rồi đúng không?” A Long vui mừng hỏi.
“Anh không có làm gì có lỗi với tôi, nên không tồn tại có tha thứ hay không.”
Chung quy anh ta cảm thấy Hoàng Anh trở nên rất lạnh nhạt, “Xin lỗi…”
Hoàng Anh thở dài, cô ấy bước nhanh đi ra cửa lớn.
A Long không hiểu ra sao.
“A Long, Hoàng Anh không muốn nghe cậu xin lỗi! Cậu biết cô ấy muốn nghe cái gì.” Thẩm Thanh Ca nhắc nhở.
“Hả?” Mặt A Long đỏ bừng.
Anh ta nhanh chóng đuổi theo.
Rất nhanh đã đến Tết, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đến thăm ông bà nội cùng với Khương Lê xong thì ở trong nhà nghỉ ngơi.
Rất có hương vị năm mới, mỗi nhà đều dán câu đối xuân, chữ Phúc, đốt pháo.
Buổi tối ăn cơm xong, Thẩm Thanh Ca đang muốn cầm sổ từ đơn đọc thuộc, Bạc Đình đã rút sách vở ra.
“Cơm nước xong thì làm chuyện nhàm chán như vậy làm gì?” Anh đột nhiên nói.
Từ những lời này cô có nghe được hàm nghĩa mờ ám, “Anh có thể đừng nghĩ những việc này cả ngày được không?”
“Việc gì?”
Thẩm Thanh Ca đương nhiên khó mở miệng, chỉ có thể liếc xéo anh một cái.
Bạc Đình cười khẽ, kéo tay cô tới đầu hẻm.
“Làm gì vậy?” Cô hoài nghi hỏi.
Thế mà anh lại không có nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn đó…
Chỉ thấy Bạc Đình ngồi xổm trên mặt đất, lấy một quả pháo hoa hình dạng quái dị từ trong túi lấy ra.
Anh quẹt que diêm, đốt dây nhỏ ở đầu pháo hoa.
Pháo hoa phun ra bảy màu, hình quạt giống như khổng tước xòe đuôi.
Tựa hồ mắt cô được thắp sáng, nở rộ ra ánh sáng lộng lẫy.
“Anh mua pháo hoa khi nào thế?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
Cô thật sự cảm thấy Bạc Đình coi cô như trẻ con.
Bạc Đình xoa mặt cô, “Lúc rảnh anh đi chợ đen dạo một chút.”
“Cảm ơn anh Đình.” Cô ôm cánh tay anh.
Mặt Bạc Đình hơi áp xuống, khi môi anh chỉ còn cách một cm là đụng tới trán cô, cách đó không xa truyền đến từng tiếng kinh ngạc cảm thán.
Thẩm Thanh Ca lập tức chui ra từ trong lòng ngực anh, gò má ửng đỏ.
“Pháo hoa thật đẹp! Mau đến xem đi!” Trẻ con kêu gọi bạn bè.
Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh mấy thằng nhóc phá hoại này một trận.
Cô giảo hoạt cười, khẽ nâng cằm, “Anh Đình, anh đốt một cái nữa đi!”
Anh lấy một cây pháo khác từ trong túi, sau khi bậc lửa thì xoay tròn tại chỗ, phun trào ra pháo hoa màu vàng kim.
Bọn nhỏ vừa sợ vừa thấy mới lạ.
Pháo hoa vẫn cứ đốt tới 10 giờ thì kết thúc.
Bọn nhỏ vui mừng đi về, Bạc Đình cùng Thẩm Thanh Ca cũng về nhà.
“Món quà này còn tốt hơn tặng vòng cổ bằng vàng.” Cô nhỏ giọng cảm khái.
Bạc Đình bất đắc dĩ cười, “Em còn nhỏ tuổi, không hiểu giá trị của vàng.”
Cô không dám phản bác, trong lòng yên lặng nói: Đúng! Tuổi anh lớn.
Hu hu hu...
Đột nhiên, sân cách vách truyền ra tiếng khóc thê lương.
Thẩm Thanh Ca cảm giác da đầu tê dại, vẻ mặt lập tức trở nên cảnh giác.
Bạc Đình ôm cô vào trong lòng ngực, “Đây là nhà Tam Thuận.”
Anh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tam Thuận ngồi ở góc tường khụt khịt.
“Làm sao vậy?” Bạc Đình hoài nghi hỏi.
Mấy ngày hôm trước không phải vẫn còn khí phách hăng hái rủ anh uống rượu khoe khoang sao?
Sao lại đột nhiên thành như vậy?
“Haizz, đừng nói nữa.” Tam Thuận nghiễm nhiên giống một kẻ thất bại, rũ đầu xuống.
“Tết nhất, có cái gì mà không qua được?” Thẩm Thanh Ca cũng an ủi nói.
Tam Thuận thở dài, đón hai người bọn họ vào nhà chính, đè giọng xuống thấp, “Đón năm mới cái gì? Chúng tôi chuẩn bị dọn đi rồi…”
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Bạc Đình lại hỏi.
Bạc Đình không thích nợ người khác, trước đó Tam Thuận cho anh một gói thuốc lá, anh vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
“Không phải là tôi nuôi gà ở quê ở ngoại ô, chuẩn bị bán trứng gà sao? Nhưng trời quá lạnh, gà đều bị đông chết, tôi mượn mấy trăm đồng tiền của người ta cũng không trả được… Chủ nợ tới cửa đòi nợ mỗi ngày.” Nói xong, Tam Thuận lau nước mắt.
Thẩm Thanh Ca hỏi: “Kim Chi biết chuyện này không?”
“Tôi không dám nói, cô ấy còn đang mang thai, tôi không muốn làm đứa trẻ bị thương.”
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca liếc nhìn nhau, thật sự rất không biết nói gì.
Không biết Tam Thuận nghĩ cái gì, nuôi gà vào mùa đông.
Phàm là bán cái khác cũng có thể kiếm một chút ở mùa đông.
“Tôi có thể cho anh mượn tiền, làm anh làm buôn bán một lần nữa, nhưng anh có niềm tin rằng mình có thể trả lại tiền không?” Đuôi mắt đào hoa của Bạc Đình giơ lên, giọng điệu không nóng không lạnh.
Tam Thuận không tự tin nói: “Tôi, tôi không hợp với việc làm buôn bán… Kim Chi nói đúng, tôi là một kẻ ngu ngốc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận