Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 149 -




Đầu của Hoàng Anh sưng lên và vẫn đang chảy máu.
Thẩm Thanh Ca vào bếp tìm tro đáy nồi và lau vết thương cho cô ấy, "Chỉ là một tên đàn ông thôi mà! Đến mức này sao?"
“Vương Chí nói với mọi người trong đội sản xuất rằng em đã dụ dỗ anh ta và ép anh ta kết hôn vì tụi em có hôn ước từ nhỏ! Anh ta là đội trưởng đội sản xuất, mọi người trong đội đều nịnh bợ anh ta và tin anh ta. Tất cả mọi người đều đang cười nhạo em là đồ cho không cũng không ai muốn, nói em xấu như vậy, không biết xấu hổ mà tranh giành đàn ông với Đỗ Kỳ Kỳ."
“Em nói cho anh trai cần anh ấy giúp đỡ, nhưng anh ấy nói nhất định là do tính tình em không tốt, đáng bị như vậy! Ô ô…....." Hoàng Anh si ngốc nhìn chằm chằm vào mái nhà đơn sơ.
Cô sống còn có ích gì, khi ngay cả anh trai của cô, hai người luôn sống nương tựa nhau, lại không tin cô?
Cô tìm trong góc một lọ thuốc trừ sâu nhét vào tay Hoàng Anh, "Muốn chết thì chết đi! Dù sao em cũng không có bản lĩnh trả thù hai người họ, sống cũng hèn nhát!"
“Ô ô……” Hoàng Anh càng khóc to hơn, cô ấy vặn lọ thuốc sâu ra và đưa lên miệng.
Một mùi chua xót từ mũi xông thẳng lên trán, mùi chua chua khiến người ta cay mắt.
Tay cô ấy run run, môi không dám chạm vào chai thuốc trừ sâu.
Thẩm Thanh Ca giật lấy chai thuốc trừ sâu, lạnh giọng mắng: "Không muốn chết thì phải mạnh mẽ lên! Chị có có cách khiến Vương Chí khăng khăng một mực với em, làm cho hai con chó kia phải chịu báo ứng!"
“Thật sao?" Hoàng Anh đột ngột ngồi dậy, như thể cô ấy đã tìm thấy một ốc đảo trong sa mạc.
Thẩm Thanh Ca tự tin nói: "Em nghe lời chị là được!"
Khi cô rời khỏi phòng của Hoàng Anh, Hoàng Tam đang lúng túng đứng trong sân.
“Hoàng Anh không có việc gì! Hôm nay con bé bị sỉ nhục, bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được! Là anh trai, anh còn không đứng về phía con bé." Thẩm Thanh Ca mắng.
Hoàng Tam gật đầu, dùng giọng không lớn không nhỏ nói: "Cái đó….... cảm ơn!"
“Anh không phá hư cảm tình của tôi và Bạc Đình, liền tính là anh cảm ơn tôi.” Cô nhàn nhạt nói.
Khi về đến nhà, Thẩm Thanh Ca nhanh chóng xào rau cải thìa và chưng canh trứng.
Khi trời hơi tối, Bạc Đình trở về nhà với đôi tay đầy bùn, trên cánh tay khỏe mạnh của anh có một vết đỏ đậm, da bị rách.
Anh không thèm quan tâm, đi múc nước rửa tay.
“Anh Đình, anh không sao chứ?” Cô chạy đến kiểm tra cánh tay của anh.
“Anh không sao! Vừa rồi anh và Quan bí thư chi bộ đang sửa mái nhà, ông ấy bước hụt nên suýt ngã, hên là nhờ có anh đã kéo ông ấy lại." Bạc Đình đắc ý nói.
Cô xoa ngực, cũng hên là có Bạc Đình.
Nếu là Quan bí thư chi bộ một mình sửa mái nhà, có thể sẽ mất mạng.
Kia nếu cô không xen vào việc người khác, không kêu Bạc Đình giúp đỡ thì cô sẽ rất có lỗi!
“May là em nhờ anh giúp Quan bí thư chi bộ sửa mái nhà. Anh tình cờ nhắc đến chiếc xe tải, ông ấy năn nỉ anh để nó ở xã." Bạc Đình cưng chiều nhéo mặt cô.
Đôi khi anh tự hỏi rằng liệu người phụ nữ nhỏ bé này có biết chuyện gì sẽ xảy ra với Quan bí thư chi bộ hay không.
Đó là lý do tại sao cô nhờ anh giúp sửa mái nhà để đổi lấy một ân tình!
Cô ôm mặt anh, "Em vốn dĩ là đang nghĩ cách muốn cùng Quan bí thư chi bộ xây dựng quan hệ tốt, sau đó có thể nói chuyện về chiếc xe tải, không ngờ anh lại trực tiếp cứu mạng ông ấy!"
Anh nắm lấy tay cô, "Không được sờ loạn vào mặt đàn ông, hiểu chưa?"
“Ta lại muốn sờ.”
Cô chơi xấu và nhéo mặt anh.
Một khuôn mặt đẹp trai thâm thuý, bị cô sờ trở nên kỳ cục.
Bạc Đình trông có vẻ bất lực, nhưng đôi mắt anh lại vô cùng cưng chiều.
“Đại ca……”
Đột nhiên, một tên đàn em bước vào và chết lặng khi nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của Bạc Đình.
Bạc Đình nắm chặt tay và hung ác nheo mắt nhìn anh ta.
“Em, em bị mù, cái gì em cũng không thấy!” Tên đàn em vội vàng chạy đi.
Thẩm Thanh Ca chột dạ rút tay lại, cô dường như đã làm bẽ mặt Bạc Đình trước mặt đàn em của mình……
Bạc Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và đặt nó lên mặt anh một lần nữa, "Chơi chán rồi à?"
“Đi ăn cơm thôi.” Trong lòng cô ngọt ngào như được nếm mật.
Tại sao đời trước cô lại mắt cô lại mù đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận