Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 757 -




Sang đến tiệm cơm Thái Hòa bên đường, bên trong thật sự quá đông người.
Bạc Dạ dẫn bọn họ vào phòng riêng, mang menu đến cho bọn họ.
Trong menu có đủ các món trên trời dưới đất, rõ ràng anh ta đã suy nghĩ rất nhiều khi tạo menu.
Thẩm Thanh Ca gọi hết tất cả những món đặc trưng của tiệm, tổng cộng cũng mười mấy món.
Thấy như vậy, khóe mắt của Bạc Dạ giật giật.
“Bạc Dạ, cậu đang tiếc đấy à?” Thẩm Thanh Ca cười nhạo hỏi.
Bạc Dạ lắc lắc đầu, “Làm sao có thể chứ?”
Những món ăn rất nhanh đã được phục vụ, Thẩm Thanh Ca nếm thử từng món một.
Hương vị có mặn có nhạt, tuy không phải là khó ăn, nhưng mùi vị rất bình thường.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình mới ăn vài miếng đã rời đi rồi.
Điều này khiến Bạc Dạ không nén được giận, thật sự quá mất mặt rồi!
Bên ngoài cửa tiệm, Bạc Đình nắm lấy tay cô nói, “Không hiểu bọn họ mời vị đầu bếp nào mà tệ vậy? Để anh Đình về nhà nấu cho em mấy món ngon.”
“Được.” Cô cười nói.
“Lúc nãy Bạc Dạ tái xanh cả mặt, như thể đây là lần đầu tiên cậu ta ăn đồ ăn của đầu bếp này vậy.” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Cô hồi tưởng lại vừa nãy, có vẻ như Bạc Dạ lần đầu tiên ăn món ăn của tiệm mình, cả gương mặt tỏ ra vẻ khó nuốt.
Người này thực sự không thích hợp để kinh doanh!
Sau khi về nhà, Thẩm Thanh Ca về phòng làm bài tập, còn Bạc Đình đi nấu cơm.
Trong lúc đó, điện thoại reo lên mấy hồi.
Bạc Đình nói chuyện cùng đầu dây bên kia một lúc lâu.
Lúc ăn cơm, cô hỏi: “Là điện thoại từ Hoa Hải à?”
“Ừm.”
Cô thở dài, “Khi nào anh đi?”
“Chính là mấy hôm nay.”
Sau bữa ăn, cô liền thu dọn hành lý cho Bạc Đình.
Bạc Đình gấp quần áo cùng cô, “Thanh Ca, mấy bộ vest em chuẩn bị thật sự rất hữu dụng, khi bàn công việc mấy người ở đó đều mặc vest, ăn mặc áo Tôn Trung Sơn kiểu gì cũng bị cười nhạo.”
“Em đã nói rồi.” Cô cười rạng rỡ.
Anh xoa đầu cô, “Vợ anh thật tuyệt vời.”
Ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Thanh Ca tới cửa tiệm, phát hiện Triệu Tiểu Tĩnh cùng Hoàng Tam đã đến rồi.
“Hai người đang hẹn hò à?” Cô tò mò hỏi.
Mặt Hoàng Tam bỗng chốc đỏ bừng, “Không……”
“Không phải nghe nói dạo này cậu kinh doanh không tốt sao? Mình qua đây giúp đỡ một chút! Nhân tiện mời Hoàng Tam bữa cơm, lần trước mình bị viêm ruột thừa cũng may có anh ấy chăm sóc.” Triệu Tiểu Tĩnh nhàn nhã nói.
Thẩm Thanh Ca cười nhẹ, cô vốn dĩ muốn lấy menu cho họ nhưng phát hiện ra tiệm mình làm gì có thứ đó, “Muốn ăn gì thì cậu nhìn bảng hiệu rồi gọi món!”
Sau đó cô tìm vài tờ giấy, cẩn thận liệt kê các món ăn một lượt.
Hai người trò chuyện một lúc, vừa đúng buổi trưa, đồ ăn đã được mang lên.
Trước kia vào giờ này, tất cả các bàn ở trong tiệm đều chật kín khách hàng.
Nhưng hiện tại một nửa số ghế trong tiệm không có ai ngồi.
Còn ở tiệm đối diện, một hàng người dài đang xếp hàng ngoài cửa.
Thẩm Thanh Ca hoài nghi, món ăn ở tiệm đối diện rõ ràng khó ăn đến thế, tại sao vẫn có nhiều khách hàng đến như vậy?
Khi cô đang suy nghĩ, ông Lâm đạp xe đạp đến.
“Thanh Ca, tiệm cơm đối diện mấy người đang có ý gì đây? Làm loạn cả cái ngành này lên!” Ông Lâm dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, tỏ vẻ phẫn nộ.
“Cái gì……” Thẩm Thanh Ca hoang mang.
Ông Lâm đưa Thẩm Thanh Ca đi xem bảng giá dán trước cửa tiệm cơm Thái Hòa.
Một đĩa thịt kho tàu, một đồng hai.
Một đĩa cá hấp, một đồng mốt.
Giá cả như vậy thực sự là quá rẻ rồi, còn rẻ hơn khi ăn ở huyện thành trước kia!
Tiệm của bọn họ bán thịt kho tàu ít nhất cũng phải ba đồng.
Chẳng lẽ Bạc Dạ không tính tiền nguyên liệu, tiền nhân công, tiền thuê mặt bằng?
Vậy thì anh ta kiếm tiền kiểu gì?
Bạc Dạ thấy Thẩm Thanh Ca tới bèn chào đón một cách nhiệt tình, khóe miệng nhếch lên, “Thanh Ca, chẳng lẽ mấy người đói bụng nên tới tiệm của chúng tôi ăn cơm đấy chứ?”
“Ăn cái rắm! Cậu bị điên à? Một đĩa thịt kho tàu bán một đồng hai, cậu có muốn kiếm tiền nữa không? Tin hay không tôi trực tiếp báo cáo cậu với Cục quản lý vật giá không?” Ông Lâm tức giận đẩy anh ta một cái.
Tiệm cơm Quốc Doanh của anh ta vốn dĩ không kiếm được nhiều tiền, sáng nay gần như không có khách hàng nào, anh ta phải bàn giao với ông chủ kiểu gì đây?
Bạc Dạ trợn mắt một cái, “Thật thô lỗ! Chỗ tôi dùng lương tâm để ra giá! Người dân đều vui vẻ đến ăn, còn mấy người lại ở đây ghen tị!”
“Giá cả ở chỗ cậu không hợp lí! Cậu muốn lũng đoạn thị trường sao? Ép chúng tôi đến nỗi không kinh doanh được nữa!” Ông Lâm giận giữ mắng.
“Đây là tiệm của tôi, tôi thấy hợp lí là đủ rồi!”
Nhiều khách hàng phẫn nộ nói: “Đồ lòng dạ độc ác! Ra giá cao như vậy, rõ ràng là cướp tiền mồ hôi xương máu của chúng tôi!”
“Chúng tôi ăn đồ giá rẻ cũng tốt mà! Sao các người cứ bắt ông chủ tăng giá chứ?”
“Cút ra ngoài! Cút ra ngoài đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận