Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 514 -




Nghĩ đến đây, vành mắt của Tạ Dương cũng đỏ lên.
Bạc Đình bôi thuốc xong, ném tăm bông sang một bên, “Một người đàn ông khóc cái gì mà khóc? Thật mất mặt!”
“Em không khóc…” Tạ Dương dùng tay áo lau nước mắt.
“Tạ Dương, em dẫn chị đến đê đi, chị nói chuyện với bọn họ.”
Tạ Dương lắc đầu, “Chị! Bọn họ là lưu manh, nói không được! Chị đi cũng vô dụng, bọn họ rất đông…”
“Đê vốn thuộc về mọi người, bọn họ dựa vào đâu mà chiếm chứ?” Thẩm Thanh Ca hơi tức giận.
Đám côn đồ lưu manh này, thế mà lại ngăn cản Thần Tài của cô kiếm tiền!
Còn không phải là đối nghịch với cô sao?
Cô còn muốn góp cổ phần đó!
“Chị, chị đừng xúc động…” Tạ Dương cảm thấy chị gái dịu dàng này đột nhiên trở nên rất hung dữ.
Bạc Đình nâng cằm, khẽ nói: “Mau dẫn đường.”
Giọng điệu anh bình thản lạnh nhạt, nhưng cho người ta một loại cảm giác quen thuộc của bậc bề trên, khiến người ta không dám ngỗ nghịch.
Tạ Dương đành phải dẫn bọn họ đến bờ sông.
Nơi xa trên con đê có mấy người vạm vỡ ngồi, trên tay bọn họ cầm gậy gỗ, hung ác tột cùng,
“Chị, chính là mấy người bọn họ… Rất đáng sợ!”
Sắc mặt Tạ Dương bị dọa đến trắng bệch.
Thẩm Thanh Ca hừ lạnh, đi đến trước mặt bọn họ, “Là các anh thu phí bảo kê của em trai tôi?”
“Sao? Cô gái như cô còn muốn xen vào việc người khác?” Mấy người đàn ông cười ha ha.
Nhưng khi nhìn đến Bạc Đình ở phía sau Thẩm Thanh Ca, tiếng cười đột nhiên im bặt.
Tuy rằng bọn họ ít người, nhưng người đàn ông này có khí thế kiêu ngạo, vừa thấy đã biết là một nhân vật tàn nhẫn.
“Người đàn ông này hình như hơi quen.”
“Cũng là cùng nghề đi?”
Bọn côn đồ đen mặt, cầm gậy gỗ gõ gõ, “Muốn vào đê vớt cá, một tháng, 50 đồng tiền!”
Tạ Dương run bần bật, giật nhẹ ống tay áo của bọn họ, muốn khuyên bọn họ đi mau.
Nhưng Thẩm Thanh Ca dũng cảm nói: “30 đồng tiền!”
Đánh không lại liền gia nhập!
Tạ Dương:??
“Cô còn mặc cả với chúng tôi? 50 đồng tiền là 50 đồng tiền!”
Thẩm Thanh Ca hừ một tiếng, “Chúng tôi bắt cá trong núi, trong núi không cần tiền! Cũng đa dạng hơn.”
Nói rồi, cô xoay người rời đi không hề lưu luyến.
Người đàn ông bị hành động của cô làm cho ngây người, bình thường mà nói không nên đánh nhau hoặc là cãi nhau với bọn họ sao, sau đó đánh thua thì giao phí bảo kê?
Sao người phụ nữ này vừa lên đã hỏi giá, sau đó còn cò kè mặc cả?
Không làm theo kịch bản?
Người đàn ông dẫn đầu thiếu kiên nhẫn nói, “Đứng lại!”
“Hai mươi!” Thẩm Thanh Ca xoay người.
“Hai mươi? Cô điên hay là chúng tôi điên?”
Thẩm Thanh Ca tiếp tục mở miệng nói, “Các anh cũng chưa làm gì, tự dưng kiếm được hai mươi đồng tiền còn ngại không đủ? Một hai phải để tôi gọi người đánh một trận với các anh?”
Lời nói này đánh thẳng vào tâm hồn của bọn họ.
Gần đây nhóm côn đồ này cũng không thu được phí bảo kê gì, nhưng thật ra đánh nhau không ít, mỗi ngày đều bị thương.
Bọn họ thấy chuyển biến tốt, liền nhận, “Hai mươi thì hai mươi.”
Cô móc một xấp tiền từ trong túi móc ra, đếm hai lần mới đưa cho bọn họ.
“Nếu em trai tôi bị người khác bắt nạt ở chỗ này hoặc là bị chuột rút ở trong nước các anh sẽ cứu chứ?”
“Đương nhiên…”
“Tốt nhất là vậy! Nếu người xảy ra chuyện, đồn công an, các anh không ai có thể chạy thoát!”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy còn rất có giá trị, hai mươi đồng tiền mua một đám bảo tiêu.
Một đám côn đồ đều cạn lời, người phụ nữ này không sợ bọn họ thì thôi, còn la lên hét xuống vô cùng kiêu căng!
Thẩm Thanh Ca nâng cằm về phía Tạ Dương, “Đi xuống vớt cá đi.”
“Chị! Em không trả nổi tiền cho chị! Hơn nữa… Tại sao phải cho bọn họ tiền? Bọn họ rất vô lại!” Tạ Dương cúi đầu nói.
“Thế giới của người trưởng thành chính là như vậy, đánh không lại thì gia nhập! Em nỗ lực bò lên trên, tương lai em trở thành người đặt ra quy tắc, đuổi bọn họ đi!”
Những lời này khắc sâu ở trong lòng Tạ Dương, cậu ta gật đầu thật mạnh, “Chị, em sẽ nỗ lực kiếm tiền trả lại cho chị.”
“Không cần trả lại! Chị muốn bán thuỷ sản cùng em, mỗi tháng chị giao phí bảo kê, em phụ trách bắt cá bán cá, kiếm tiền chia ra em 7 chị 3.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận