Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 516 -




Mặt già của Thẩm Thanh Ca lập tức đỏ bừng lên, một cử động cô cũng không dám làm.
Lòng trả thù của người đàn ông hư này quá mạnh!
“Có biết ý tứ không? Anh là thích học theo người khác sao? Tránh ra!”
Cùng lúc này, ông bà nội Bạc xuống xe hơi, tập tễnh đi về phía tứ hợp viện.
Bạc Đình dựa vào cửa chậm rãi nói: “Anh giúp em xoa xà phòng thơm?”
“Anh có thể đi đọc sách hay không?” Cô cảm giác cả người khô nóng.
“Woa, Thanh Ca trắng quá! Còn trắng hơn cả anh!” Bạc Đình cố ý đùa giỡn.
Tuy rằng Thẩm Thanh Ca biết anh không thấy được, nhưng cô vẫn ôm ngực theo bản năng.
Đây là gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết?
Ở cửa, ông nội Bạc, bà nội Bạc thấy cảnh như thế, mặt đỏ lên.
Bạc Đình còn không phải là lưu manh sao?
Còn làm trò biến thái như vậy với vợ mình!
“Bạc Đình!” Ông nội Bạc đỏ mặt dậm chân một cái.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người bọn họ, mày của Bạc Đình hơi nhíu lại.
Đầu lưỡi anh chạm vào răng hàm, bất mãn nói: “Đã quá nửa đêm, sao hai người lại đến đây?”
Ông nội Bạc quay sườn mặt sang một bên, ngồi ở ghế đá trong sân, không muốn phản ứng anh.
“Mau rót trà cho ông của cháu! Cả ngày dáng vẻ lưu manh.” Bà nội Bạc dạy dỗ.
Bạc Đình đành phải đi vào nhà chính lấy lá trà.
“Hai người nhìn lén cháu với vợ cháu, hai người còn có lý?” Anh vừa châm trà vừa nói.
“Không biết xấu hổ! Thanh Ca sao lại coi trọng cháu chứ? Sau này bớt nhìn lén người khác đi!” Ông nội Bạc thấp giọng dạy dỗ.
Anh thở dài, “Cháu đùa giỡn với cô ấy thôi, tuổi hai người đã cao, không theo kịp thời đại.”
“Mặc kệ là thời đại nào, chơi lưu manh đều không đúng!” Ông nội Bạc kích động nói.
Qua mười lăm phút, Thẩm Thanh Ca mặc váy ngủ dài đi ra từ nhà tắm.
Khi nhìn thấy hai ông bà nội Bạc, cô dùng sức xoa xoa mắt mới xác định mình không bị ảo giác.
“A… Ông bà, đã trễ thế này, sao hai người lại tới đây?” Cô đi đến trong sân.
“Chúng ta nghe A Long nói… Cháu mắc bệnh thận! Cho nên cầm chút tổ yến đồ bổ linh tinh cho con.” Bà nội Bạc đau lòng nhìn cô.
Ông nội Bạc nói: “Thanh Ca, mắc bệnh thì vẫn nên ở bệnh viện! Cháu yên tâm, cơ nghiệp của nhà họ Bạc chúng ta rất lớn, bệnh gì cũng không sợ.”
Nghe đến đó, Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca mới biết được mục đích bọn họ đến cửa.
Không ngờ rằng bọn họ lo lắng cho cô như vậy, nhanh chóng tới đây.
“Ông nội, bà nội, cháu không mắc bệnh… Cháu đang diễn kịch cho nhà họ Cố xem. Để hai người lo lắng rồi!” Thẩm Thanh Ca xin lỗi nói.
“Đứa nhỏ này, hại chúng ta lo lắng một hồi! Hà tất làm như vậy chứ?” Ông nội Bạc nhẹ nhàng thở ra.
Bà nội Bạc vỗ vỗ ngực nói, “Không có việc gì thì tốt rồi!”
“Ông nội, cháu biết ông có biện pháp xử lý nhà họ Cố, chỉ là xử lý thì lại thế nào? Đồng Kim Hoa thương Cố Kỳ Lân nhất, bà ta vẫn sẽ không chết tâm.”
Ông nội Bạc sờ râu nói, “Thanh Ca, cháu là đứa trẻ thông minh, nếu cháu muốn làm, chúng ta sẽ làm cùng cháu.”
Một tuần sau, ông cụ Bạc cũng đi hỏi thăm bạn bè, chiến hữu bác sĩ trị bệnh thận có tiếng.
Hành động này tương đương với việc chứng thực tin tức Thẩm Thanh Ca mắc bệnh.
Nhà họ Cố.
Cố Quyền tan tầm trở về nhà, cởi áo khoác ra, vẻ mặt sầu khổ, “Bà nghe nói gì chưa? Thẩm Thanh Ca mắc bệnh thận, càng không thể hiến tủy cho chúng ta.”
“Chắc chắn là giả vờ! Trước đó tôi thấy nó còn khoẻ mạnh như vậy mà.” Đồng Kim Hoa trừng mắt nhìn ông ta.
Cố Quyền gõ bàn, “Bà náo loạn đủ chưa? Cho dù Thẩm Thanh Ca không có bệnh, vậy nó cũng là người nhà họ Bạc! Nếu chúng ta động vào, chức xưởng trưởng này của tôi cũng không cần làm nữa.”
“Cố Quyền! Con rùa đen nhà ông! Mạng của con trai ruột ông cũng không để ý đúng không?”
Cố Quyền nhấp môi không nói lời nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận