Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 134 -




Ngày hôm sau.
Mặt trời đã lên cao, Thẩm Thanh Ca vẫn nằm trên chiếc giường êm ái, hô hấp đều đều.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng như sữa của cô, làn da trong suốt đến mức có thể nhìn thấy mạch máu màu ngọc bích.
“Đến giờ ăn rồi.” Nhìn khuôn mặt thuần khiết của cô, hầu kết của Bạc Đình lăn lên lăn xuống.
Cô ngửi thấy mùi cháo thơm ngon, từ từ ngồi dậy.
“Anh mang bữa sáng qua đây à?” Cô hỏi khi xỏ giày vào.
“Bằng không đâu? Em sắp bị trễ rồi." Bạc Đình đổ nước nóng vào chậu rửa mặt, thuận tiện chuẩn bị bột đánh răng cho cô.
Cô cắn môi dưới, "Sau này anh đừng như vậy nữa! Người ta nhìn thấy nhất định sẽ nói em không hiền huệ, là đồ phụ nữ lười biếng."
Bạc Đình tinh nghịch cười: "Điều đó có nghĩa là bọn họ không cảm thấy đau lòng vợ và cảm thấy ghen tị với em!"
Trong nháy mắt, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng chạy ra sân.
Cô chạy đến chỗ dây phơi đồ và vội vàng thu dọn quần áo.
“Vội vã cái gì…… Không phải chỉ là quần áo lót của em sao?” Bạc Đình một tay chống nạnh, đùa giỡn nói.
“Còn thiếu một thứ,” Cô lẩm bẩm.
Bạc Đình tối sầm mặt, đi đến bên cạnh cô, "Còn thiếu cái nào?"
“Quần lót……” Cô đỏ mặt cất lại quần áo vào vali trong phòng.
Để giảm bớt sự xấu hổ, cô lẩm bẩm nói: "Người lấy trộm quần áo lót của em thật là điên. Quần lót của em không phải là đồ mới, có thể mặc nó sao?"
Bạc Đình ủ rũ mím môi thành một đường thẳng, muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Cô cũng thật….... ngây thơ!
Sau khi ăn sáng xong, trên đường đi làm, Thẩm Thanh Ca nghe nói người đã vũ nhục Thẩm Kiều Kiều là lưu manh ở thôn bên cạnh, tất cả bọn họ đều là Vương người què tìm đến để trả thù.
Nhưng cảnh sát không có bằng chứng, tất cả đều là suy đoán, cuối cùng chỉ có thể cho qua chuyện này.
Khi Thẩm Thanh Ca đến trang trại chăn nuôi, một số dì đang dùng lá thuốc bôi lên những vùng bị nấm của con heo.
“Chủ nhiệm phụ nữ đến thôn chúng ta bầu đại biểu phụ nữ, nếu trúng cử, sau này nhất định có thể ngồi vào văn phòng!"
“Xem bà nói kìa, chúng ta đều không biết chữ, muốn tuyển cũng không đến lượt chúng ta! Trước kia Thẩm Kiều Kiều nhưng thật ra có thể được chọn, nhưng hiện tại cô ta bị nhiều nam nhân như vậy……”
Hai dì cười phá lên.
Thẩm Thanh Ca quay đầu lại, đôi mắt cô tỏa sáng rực rỡ.
Ở đời trước, vị trí đại biểu phụ nữ vốn nằm trong ta của Thẩm Kiều Kiều, nhưng Đỗ Kỳ Kỳ đã bí mật dụ dỗ Triệu Sơn Hà.
Cuối cùng, Triệu Sơn Hà đã trao cho Đỗ Kỳ Kỳ vị trí đại biểu phụ nữ thông qua mối quan hệ của cha anh ta!
Những thanh niên trí thức khác mỗi ngày cấy mạ và đuổi dê bò, tay họ bị phồng rộp chảy máu, nhưng Đỗ Kỳ Kỳ thì ngồi sung sướng trong văn phòng và nhẹ nhàng hoà giải các tranh chấp ở nông thôn……
Vị trí đại biểu phụ nữ cũng mở đường cho cô ta trở thành nữ xưởng trưởng đầu tiên ở thành phố Thượng Hải……
Đời này, cô tuyệt đối sẽ không để cho Đỗ Kỳ Kỳ đạt được tâm nguyện của mình!
Sau khi dọn chuồng heo xong, Thẩm Thanh Ca đang định ra bờ sông nghỉ ngơi thì một khuôn mặt tái nhợt hiện ra trước mặt cô.
“Thẩm Thanh Ca! Là chị khiến tôi bị bọn lưu manh khi dễ!" Thẩm Kiều Kiều điên cuồng hét lên.
Với giọng nói này, tất cả những người chăn nuôi trong trang trại đều được gọi ra ngoài.
Họ đứng sang một bên xem náo nhiệt.
Thẩm Thanh Ca dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn cô ta: "Không liên quan đến tôi? Bây giờ tôi không phải chị gái của cô nữa, nếu cô muốn tìm người trút giận thì đừng hỏi tôi!"
“Nếu như ngày đó tôi không đi đầu thôn phía tây tìm chị về nhà, thì sao có thể gặp phải bọn lưu manh? Ô ô…..." Cô ta khóc rống lên.
Thẩm Thanh Ca gằn từng chữ nói: "Cô ăn cơm bị nghẹn à, là đổ lỗi cho chiếc đũa hay cho cái bát? Cảnh sát đã nói rằng kẻ vũ nhục cô là bọn lưu manh ở thôn bên cạnh! Rất có thể đó là người mà Vương người què tìm để trả thù! Vương người què là ai tìm tới? Đó là mẹ của cô, Lý Phượng Chi!"
“Đúng vậy……” Mấy người dì nhìn không được nữa, liền lên tiếng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận