Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 318 -




Về đến nhà Khương Lê, Thẩm Thanh Ca nhịn không được ôm lấy mặt Bạc Đình.
"Anh Đình, anh thật đáng yêu! Cách nói chuyện đúng là mỗi lúc một kiểu." Đôi mắt cô trở nên lấp lánh.
Bạc Đình nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay, rồi nghiêm túc nói: “Anh là một người đàn ông đích thực.”
Cô nghe xong lời này của anh liền cười đến đau cả bụng.
"Thanh Ca, em sẽ làm gì nếu anh giống Xuyên Tử?" Anh nhìn cô, trong mắt đầy lo lắng.
Cô lấy tay bịt miệng anh: "Phi phi phi! Thật xui xẻo!"
Anh kéo tay cô ra, "Anh chỉ hỏi thôi, em thành thật trả lời đi."
"Vậy em sẽ chăm sóc cho anh." Cô nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh.
Anh như đang nói chuyện với một đứa trẻ vậy, nhẹ nhàng giải thích: “Em không muốn ly hôn sao? Nếu anh nằm trên giường cả ngày, anh không thể kiếm tiền. Lúc ấy, em không chỉ phải kiếm tiền mà còn phải chăm sóc anh nữa."
"Em có một khoản tiền riêng, cần gì anh phải kiếm tiền nuôi em chứ. Hơn nữa, nếu anh bị bệnh nằm một chỗ trên giường như cũng không tệ. Như vậy anh cũng sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, câu dẫn mấy cô gái nhỏ khác nữa."
Anh nghe xong câu này cô, cười không được mà tức giận cũng không được, anh bất lực lấy tay vỗ nhẹ vào mông cô: “Anh làm gì có câu dẫn mấy cô gái nhà lành chứ? Người mà anh dụ dỗ cũng chỉ có cô gái nhỏ là em mà thôi!”
Cô giả vờ tức giận: “Anh thừa nhận rồi à? Anh là một tên tội phạm thường xuyên câu dẫn con gái nhà lành!"
Bạc Đình cưới nói, "Em là người duy nhất anh câu dẫn, làm sao lại trở thành người thường xuyên phạm tội được chứ?"
Cô không thể không cười, cảm giác như một dòng nước ấm chảy vào trong tim.
Buổi tối, bọn họ ở lại nhà của Khương Lê.
Ban đêm, Khương Lê ra khỏi phòng ngủ, ngồi trong phòng khách rót một cốc nước nóng uống thuốc.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Ca lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ thấy không khỏe à?”
Khương Lê có chút xấu hổ nói: “Các con... Khuya rồi, trật tự một chút.”
“…Ồ.”
Thẩm Thanh Ca vội vàng trở lại căn phòng nhỏ, leo lên giường, nhắm mắt ngủ.
Sau khi Bạc Đình tắm xong, vừa bước vào đã thấy cô giả vờ ngủ, anh véo má cô hỏi: “Em ngủ sớm thế?”
“Em không có, em giả vờ ngủ…”
Cô xoa mặt nói, “Mẹ nói lần trước tiếng động quá lớn!”
“Tối nay anh cũng không có làm gì cả.” Anh nói.
Cô bĩu môi, “Em cũng không có ý định làm gì cả!”
Anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, “Em ngủ đi, ngày mai anh dặn A Long đưa Xuyên Tử đến cục dân chính.”
“Chúng ta như này có phải quản quá nhiều rồi không? Như vậy hình như không được tốt cho lắm thì phải?"
Bạc Đình lười biếng nói: "Mẹ của Xuyên Tử cầu xin anh rất lâu, cuối cùng anh phải đồng ý."
Thẩm Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, lý do này cùng lý do cô dự đoán cũng không có sai biệt lắm.
Cô không dám xen vào chuyện của người khác, chính là sợ sau này Xuyên Tử sẽ đổ lỗi cho bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tuệ cùng Xuyên Tử ngồi xe máy của A Long đến cục dân chính.
Không đến nửa giờ, mọi người đã quay lại.
A Long tức giận nói: “Đại ca, chị dâu, hai người không biết em khó chịu đến thế nào đâu! Lúc bọn em đến, hai con chó kia đã đứng trước cục dân chính rồi. Sau khi cô ta vừa ly hôn với Xuyên Tử, liền cùng Hỉ Tử đăng ký kết hôn luôn."
Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thẩm Thanh Ca, "Tốt thôi, cứ để họ yêu nhau đi, vừa hay trừ hại cho người dân."
Kỹ nữ cùng chó đực, đúng là cặp đôi trời sinh!
Khi bọn họ đến ga xe lửa vào buổi chiều, đập thẳng vào mắt họ là cảnh Hỉ Tử cùng Tiểu Ngư đang ôm ấp.
Hai người bọn họ cùng nhau bán khoai tây nhỏ trước quầy hàng.
Tiểu Ngư nhìn thấy Thẩm Thanh Ca tới, không khỏi khiêu khích nói: “Ây da, chị dâu, em cũng là mới biết gian hàng này là của chị, thật xin lỗi vì đã cướp công việc làm ăn của chị!”
"Cô không cần lo lắng cho tôi, cô nên lo cho bản thân mình trước đi. Cô cùng Hỉ Tử nhận giấy đăng ký kết hôn nhanh như vậy, chắc cũng ly hôn sớm thôi."
Thẩm Thanh Ca cố tình nói những điều này, chính là vì cảm thấy hai người này này đúng thật là ghê tởm.
Tiểu Ngư cau mày, thoát khỏi vòng tay của Hỉ Tử.
Cô ta bước đến trước mặt Thẩm Thanh Ca, lạnh lùng nói: "Cô đừng có châm ngòi ly gián tình cảm của chúng tôi! Anh Hỉ Tử đã nói rằng sẽ mua cho tôi ba chiếc vòng tay và một chiếc nhẫn làm của hồi môn! Cô cứ chờ mà xem."
Lời này của Tiểu Ngư vừa nói ra, Hỉ Tử liền hít một hơi lạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận