Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 868 -




Thẩm Thanh Ca liếc nhìn anh: “Công ty không bận sao? Anh có thể đừng nghĩ đến chuyện đấy cả ngày được không?”
"Ngày em trở về nước thì anh vừa mới hoàn thành một hạng mục, thật sự không có việc gì bận." Bạc Đình nghiêm túc giải thích.
Cô ăn uống vui vẻ và không muốn nói chuyện với anh nữa.
Ăn xong, Thẩm Thanh Ca đeo ba lô và mặc áo khoác đi ra ngoài.
Bạc Đình nắm lấy cổ tay cô hỏi: “Em lại đi đâu nữa?”
Anh cảm thấy lần này cô quay lại giống như một con thỏ nhỏ, chạy nhảy khắp nơi, khiến anh muốn bắt cũng không bắt được.
“Đến thư viện của trường để đọc và viết luận văn.” Cô giải thích.
Anh vội vàng đi tới cửa lấy chìa khóa xe: “Anh đưa em đi.”
Xe ô tô chạy vào đại học Kinh Hải và dừng lại bên ngoài thư viện.
Thẩm Thanh Ca cầm thẻ sinh viên của cô, đưa Bạc Đình.
Thư viện rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh tiếng lật sách nhẹ nhàng, thư viện chỗ nào cũng chật kín học sinh, thậm chí có người còn ngồi dưới đất.
“Nếu không có chỗ ngồi được thì hãy mang sách về nhà đọc đi.” Bạc Đình nói bằng giọng gió.
Cô gật đầu, ra hiệu cho anh im lặng.
Bạc Đình cảm thấy mình không hòa hợp với những người ở đây nên lập tức im lặng và ngoan ngoãn đi theo Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca chọn hơn hai mươi cuốn sách và đưa tất cả cho Bạc Đình.
Cuốn sách sau dày hơn cuốn trước, nhưng may mắn thay, Bạc Đình có lực cánh tay rất khỏe và có thể ôm được hết đống sách.
Điều này khiến cho rất nhiều học sinh chú ý đến: “Người đàn ông này nhìn quen quá”.
"Đây không phải là người đẹp của khoa ngoại ngữ sao? Cô ấy đi du học về rồi à?" Một người đàn ông chỉ vào Thẩm Thanh Ca.
"À, vậy thì tôi biết rồi! Đó là Bạc Đình, người điều hành một công ty tài chính! Anh ấy từng lên báo."
Đột nhiên, trong thư viện xôn xao hẳn lên.
Bạc Đình quay lại trừng mắt nhìn họ, trong chốc lát, thư viện trở lại im lặng.
Sợ gặp rắc rối, bọn họ lập tức đến quầy mượn sách và mang sách về.
Sau khi trở lại xe, Thẩm Thanh Ca nói đùa: “Anh còn rất nổi tiếng đấy.”
"Đều là do A Long, cậu ta đã đồng ý với phóng viên mà không có sự cho phép, anh cũng không muốn bị phỏng vấn." Bạc Đình nới lỏng cà vạt.
Cô nhìn khuôn mặt của anh với một nụ cười ngưỡng mộ.
Ở đời này, Bạc Đình đã đạt được thành công sớm hơn đời trước và mọi thứ dường như đang tăng tốc.
Câu chuyện vợ chồng doanh nhân đến thăm thư viện lan truyền nhanh chóng, khiến cho toàn bộ Đại học Kinh Hải bàn tán sôi nổi.
Đông đảo nữ sinh cực kì ghen tị, nhóm nhỏ từng nói xấu Thẩm Thanh Ca thì lại càng vô cùng ghen tị với Thẩm Thanh Ca.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca vào phòng làm việc đọc sách.
Bạc Đình pha cho cô một bình trà lớn, cầm tài liệu của công ty ngồi trên ghế sofa bên cạnh để đọc.
Sắc trời tối dần đi thì hai người mới ra khỏi phòng làm việc.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Bạc Đình nhanh chóng đi xuống tầng một để nghe máy.
Nói chuyện một hồi, anh cúp điện thoại, nói: "Thanh Ca, em thay quần áo đi, ông nội mời em ăn bữa tối."
Cô tùy ý tròng lên áo lông vũ liền đi cùng với Bạc Đình.
“Anh Đình, em có nên mang theo quà không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bạc Đình quàng khăn cho cô và nói: "Sự hiện diện của em đã là một món quà rồi."
Cô ôm cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh: “Miệng anh trở nên ngọt ngào quá.”
Anh cười khúc khích.
Khi họ đến biệt thự của ông cụ Bạc, Bạc Bảo Quý đang đứng trong phòng khách, sắc mặt ông cụ Bạc tối tăm và chống gậy nhìn ông ta.
“Ông nội, bà nội, cháu về rồi.” Thẩm Thanh Ca phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Sắc mặt của ông cụ Bạc tốt lên một chút: “Lại đây ngồi đi, cháu có lạnh không?”
Người giúp việc nhanh chóng mang trà nóng lên.
Bạc Đình ôm Thẩm Thanh Ca, thản nhiên dựa vào ghế sofa, hai người dường như chưa bao giờ tách rời nhau, mọi thứ vẫn như một năm trước.
"Chú ba làm sao thế? Năm nay chú ấy không phải kiếm được nhiều tiền à?" Bạc Đình tò mò hỏi.
Ông cụ Bạc quay mặt sang một bên: “Hỏi nó đi!”
"Sao vậy? Chú ba?" Bạc Đình dù bận vẫn ung dung, chuẩn bị lắng nghe câu chuyện.
Bạc Bảo Quý mím môi, kiên quyết nói: “Chú muốn cưới Ngụy Hồng.”
“Hả?” Đôi mắt của Thẩm Thanh Ca giật giật.
Chuyện này xảy ra khi nào và tại sao cô lại không hề biết.
Bạc Đình cũng lắc đầu, tỏ vẻ rằng anh cũng không biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận