Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 183 -




Bạc Đình bế cô vào phòng ngủ, cởi giày cho cô rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Anh xin lỗi….…” Anh ôm cô, áp môi vào tai cô, nhẹ nhàng nói.
Cô bị khóa chặt trong vòng tay anh, ôm chặt lấy quần áo của Bạc Đình, không cảm thấy có chút nóng nực nào, chỉ có cảm giác an tâm chưa từng có.
Giọng nói của Thẩm Thanh Ca dần trở lại bình thường, “Đáng em tôi không nên tin Đỗ Kỳ Kỳ, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện……”
Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Đều là lỗi của con chó thanh niên trí thức đó, em không sai, chỉ là em quá lo lắng cho anh mà thôi."
“Anh Đình, Đỗ Kỳ Kỳ nói rằng cô sẽ bán em đi, sau đó nói với anh em lấy hết tiền trong nhà cùng người nào đó bỏ trốn….... Em rất sợ anh sẽ hận em." Cô nói với đôi mắt buồn bã.
Sự căm ghét dành cho Đỗ Kỳ Kỳ cũng trỗi dậy từ tận đáy lòng.
“Anh tại sao phải hận em? Anh đẹp trai như vậy, em bỏ được chạy theo người khác sao?" Anh xoa đầu cô cười nói.
Cô nín khóc mỉm cười nói, "Em sẽ không đi."
“Anh biết.” Bạc Đình ôm cô thật chặt.
Cánh tay của anh rất khỏe, anh ôm chắt khiến xương của Thẩm Thanh Ca đau nhức.
Vừa rồi anh nghe nói cô bị Đỗ Kỳ Kỳ lừa, làm trong lòng anh có ý định giết người!
Nếu cô có chuyện gì không hay, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tha cho chính mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, cảnh sát đã bắt giữ Lý Đại Trụ và một số người khác.
Thẩm Thanh Ca được gọi đến văn phòng của thôn bí thư chi bộ, hỏi về chi tiết vụ bắt cóc cô và lảm ghi chép.
Mà Đỗ Kỳ Kỳ vẫn bình yên vô sự và nhìn cô đầy khiêu khích.
Khi Lý Đại Trụ nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, đôi mắt ông ta đầy sợ hãi.
“Đồng chí cảnh sát, anh có thể cho tôi một bản án nhẹ hơn được không! Tôi không muốn bắt cóc Thẩm Thanh Ca, chính Đỗ Kỳ Kỳ đã xúi giục tôi!" Lý Đại Trụ liên tục cầu xin sự tha thứ.
Đỗ Kỳ Kỳ không chút hoang mang lấy bài phát biểu mà cô ta đã chuẩn bị sẵn, "Lý Đại Trụ! Tôi với ông đều không thân với nha, làm sao tôi có thể xúi giục ông? Tôi lại không phải là thần tiên, tại sao ông lại nghe lời tôi nói? Mọi người trong đội sản xuất đều có thể làm chứng chúng ta căn bản không biết nhau!”
“Đúng vậy! Lấy chứng cứ ra!" Viên cảnh sát nhíu mày.
Lý Đại Trụ lập tức cứng đờ người lại, “……”
Ông ta cũng bị đồng tiền làm cho lóa mắt, Đỗ Kỳ Kỳ nói với ông rằng sẽ giúp ông ta lừa Thẩm Thanh Ca ra ngoài, việc của ông là trói Thẩm Thanh ca lại.
“Đồng chí cảnh sát, Đỗ Kỳ Kỳ có động cơ hại tôi. Nếu anh không tin anh có thể ra ngoài hỏi. Mọi người trong thôn đều biết cô ta rất hận tôi và muốn hại tôi tròng lồng heo. Đỗ Kỳ Kỳ, tôi khuyên cô nên tự thú, nếu không cô sẽ bị buộc thêm một tội lừa dối cảnh sát!" Thẩm Thanh Ca phân tích một cách có trật tự.
Cô không giống những người phụ nữ khác trong thôn chỉ biết la lối khóc lóc hoặc chơi xấu.
Cho nên cảnh sát không tự chủ được đứng từ góc độ người bị hại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Kỳ Kỳ.
Đỗ Kỳ Kỳ lấy ra kỹ năng diễn xuất từng đoạt giải Oscar của mình, mũi cô ta mấp máy và sắp khóc, "Thanh Ca, liền tính cô ghét tôi, cô cũng không thể vu hãm tôi là kẻ buôn người, hại tôi phải ngồi tù!”
Những lời này vừa nói ra, đàn em của Bạc Đình không thể ngồi yên, xông tới quát: "Chính là cô, con khốn này, đã lừa chị dâu tôi nói rằng đại ca của chúng tôi đã xảy ra chuyện! Con trai của tôi cũng đã nghe thấy!"
“Ô ô…… Đồng chí cảnh sát mau cứu tôi với, có người muốn đánh tôi! Bọn họ đều là một đám!” Đỗ Kỳ Kỳ trốn phía sau lưng cảnh sát.
Cảnh sát hét lên và yêu cầu mấy tên đàn em im lặng lại.
Đỗ Kỳ Kỳ trông có vẻ hoảng loạn, nhưng đôi mắt của cô ta lại nhìn Thẩm Thanh Ca với vẻ khiêu khích.
Thẩm Thanh Ca cười lạnh và bước ra ngoài văn phòng ủy ban thôn.
Cô lấy trong túi ra một nắm kẹo mừng và đưa cho mấy cô bé bị bắt cóc, "Hôm qua các em có nhìn thấy người phụ nữ này trong căn nhà dột nát kia không? Có thấy cô ta giúp Lý Đại Trụ lôi chị vào căn nhà dột nát không?"
Một đám bé gái rúc vào nhau run cầm cập, không dám với tay lấy kẹo.
Đỗ Kỳ Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Những cô bé này mới ba bốn tuổi, đã biết cái gì?
Cái con thất học chết tiệt này, đúng là không được đi học với được đi học có khác! Thật ngu ngốc!
Giọng điệu của Thẩm Thanh Ca cực kỳ dịu dàng: "Chúng ta không thể buông tha kẻ xấu! Đem kẻ xấu bắt đi, chúng ta liền có thể về nhà!"
Đôi mắt của các bé gái sáng lên, đồng loạt gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận