Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 549 -




Cô vừa tới quầy hàng, người bán hàng bên cạnh đã nói: “Vừa rồi có mấy khách hàng hỏi chúng tôi, tại sao cô gái bán kẹo mứt lê lại không có ở đây!”
"Cô gái, kẹo mứt lê mà hôm qua cô đưa cho tôi, sau khi cháu tôi ăn thì thật sự đã hết ho, nó là đứa trẻ không thích uống thuốc, chỉ vui vẻ ăn kẹo, cô bán cho tôi nửa ký đi.” Ông cụ bán kẹo hồ lô lấy tiền ra trước.
Thẩm Thanh Ca gói cho ông cụ nửa ký, lúc sau lại có mấy người già cầm tiền đến, “Lấy cho tôi mười cái! Tôi ngâm trong nước uống để khỏi ho!”
Khách hàng càng ngày càng nhiều, đứa trẻ từ vài tuổi đến cụ già 60, 70 tuổi đều đến mua.
Cô bận rộn đến mức quay cuồng như con quay.
Một bên tìm tiền lẻ thối lại, một bên gói kẹo.
Không ngờ, một sự đảo ngược chấn động đã xảy ra chỉ sau một đêm.
Xuân Tuệ ở đối diện vô cùng tức giận, kẹo trái cây của cô ta có nhiều mùi vị khác nhau, giá rẻ hơn nhưng lại không có ai mua!
Giấy gói kẹo của cô gái này vừa xấu kẹo lại vừa đắt, nhưng lại có rất nhiều người mua!
Trương góa phụ đi tới, không khỏi tặc lưỡi khi nhìn thấy khung cảnh hoành tráng xung quanh Thẩm Thanh Ca, "Tôi nói đúng chứ! Cô gái này biết làm ăn! Cô không biết đâu, cô ấy ở thị trấn bán nước để kiếm tiền! Tôi học từ cô ấy nhưng không kiếm được đồng nào.”
Xuân Tuệ nhìn phía đối diện, tức giận nói: "Chúng ta thua cô ta, chắc chắn không phải không biết bán đồ!"
"Vậy thì do cái gì?" Trương góa phụ khó hiểu.
"Bà xem bên cạnh cô ta toàn là những lão già! Chắc chắn đang làm bộ lẳng lơ, nói không chừng lén lút làm chuyện dơ bẩn."
Lúc này, sắc mặt của Trương goá phụ vừa đỏ vừa trắng, trước đây bà ta đã từng làm việc này... Bà ta đương nhiên biết Thẩm Thanh Ca chưa từng làm qua.
“Cô đừng đoán mò, người đàn ông của cô ấy không dễ chọc đâu.” Trương góa phụ nói xong thì rời đi.
“Chắc chắn là vậy! Bằng không thì đồ của tôi tốt như vậy, tại sao người ta không mua?” Xuân Tuệ càng nghĩ càng đúng.
Dù sao cô ta không có chuyện gì làm, cô ta dứt khoát chạy đến quầy hàng của chị em thân thiết ở chợ đen để nói chuyện về Thẩm Thanh Ca.
Một buổi sáng qua đi, danh tiếng của Thẩm Thanh Ca xấu đến tột cùng.
Đến trưa, mọi người ở chợ đen hầu như đều đã nghe được tin đồn của Xuân Tuệ, mọi người đều nói một cách sinh động, như thể bọn họ đã nhìn thấy nó trực tiếp.
Khi Thẩm Thanh Ca thu dọn quầy hàng, Ngụy Hồng chạy tới, cô ta hạ giọng nói: “Thanh Ca, cái cô Xuân Tuệ kia đi khắp nơi nói với mọi người em…… dựa thân thể để buôn bán, lén cùng người khác làm chuyện xằng bậy.”
Ánh mắt của cô lạnh lùng, “Em biết rồi.”
Đang nói, Bạc Đình đi tới.
Rất nhiều người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca.
“Làm sao thế?” Bạc Đình hỏi.
“Không có gì…… Em có thể giải quyết.” Thẩm Thanh Ca nháy mắt với Ngụy Hồng, Ngụy Hồng đành phải rời đi.
Bạc Đình đem hộp cơm mở ra, “Hôm nay làm bánh bao……”
Cô cầm một cái ăn, đôi mắt cười thành hình lưỡi liềm, “Bánh bao anh Đình làm rất ngon.”
“Vậy em ăn nhiều một chút, rốt cuộc em còn phải nuôi anh.” Bạc Đình nhỏ giọng nói.
Cô trợn mắt nhìn anh, người này thù dai thật.
Một lúc sau, Xuân Tuệ trò chuyện cùng với mọi người xong thì quay lại, nhìn thấy Thẩm Thanh Ca thì không ngừng chế nhạo.
Bạc Đình thấy có gì đó không đúng, anh nhẹ nhàng hỏi: “Thanh Ca, em bị người khác ức hiếp sao?”
Cô đang nghĩ nên trả lời thế nào, thì Xuân Tuệ liền nói: “Người anh em này, mệt cho anh mỗi ngày đều nấu cơm cho vợ, anh cũng không biết chuyện tốt mà vợ anh đã làm ở đây sao? Toàn chợ đen đều đã biết.”
Sắc mặt Bạc Đình buồn bã.
Thẩm Thanh Ca buông chén đũa xuống, đi lên phía trước, cô chỉ vào những nốt mụn trên mặt Xuân Tuệ nói: “Ây da, Xuân Tuệ, sao mặt cô nhiều mụn thế? Hôm qua cũng không có nhiều như thế! Chậc, tôi còn chưa nói ra những chuyện mà cô làm, sao cô còn vu oan cho tôi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận