Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 436 -




Đuổi được người đi, Bạc Đình cùng Thẩm Thanh Ca nhìn nhau.
“Hai thằng nhóc kia, đừng cho bọn nó tới nữa.” Vẻ mặt anh chán ghét.
Thẩm Thanh Ca cười nói: “Tốt thôi! Em phát hiện ra anh em hai người thật sự rất giống nhau! Ngay cả ý tưởng cũng giống nữa.”
“Ai cùng nó giống nhau?” Bạc Đình lạnh lùng nói.
“Hừ! Trường Sinh cùng anh trai hư cũng không…bao giờ giống nhau.” Bạc Trường Sinh cãi lại.
Trong mắt Bạc Đình tràn đầy giễu cợt.
Trưa hôm đó liền nghe Hoang Anh kể rằng Đỗ Kỳ Kỳ bị bà Lục đẩy xuống sông.
Mùa đông khắc nghiệt như vậy, nước sông lạnh đến đóng băng, có thể tưởng tượng Đỗ Kỳ Kỳ đã khốn khổ như thế nào.
Còn có người nói Đỗ Kỳ Kỳ đang đến kì kinh nguyệt, nước sông đều bị nhuộm đỏ…
Nghe đến đây, Thẩm Thanh Ca cảm thấy có chút ghê tởm.
“Đỗ Kỳ Kỳ kia đúng là biết hại người! Trường Sinh, em nhất định không được thích cô ta.” Hoàng Anh xoa đầu Bạc Trường Sinh.
“Em không có thích chị ta… Chị ta đều khiến Vương Phương không thích em, trước đây rõ ràng là Vương Phương thích em.”
Trẻ con là người có thể cảm nhận rõ ràng nhất sự ác độc của thế giới bên ngoài.
Bạc Trường Sinh rõ ràng là cảm nhận được lời nói của Đỗ Kỳ Kỳ đã làm tổn thương Vương Phương, nên Vương Phương mới tức giận với cô bé.
Thẩm Thanh Ca vuốt phẳng mái tóc dựng đứng của cô bé, “Em không cần thích Vương Phương, em ấy đã làm tổn thương em một lần, có thể sẽ lại làm tổn thương em lần thứ hai.”
“Em sẽ nghe lời chị dâu.”
Qua một tuần, bệnh cảm của Bạc Trường Sinh mới tốt hơn.
Cô bé phải ở trong nhà bảy ngày đã sắp nghẹn chết rồi, toàn thân đều ủ rũ.
“Chị dâu, em muốn ra ngoài chơi với Tiểu Bối.” Cô bé đáng thương kéo ngón tay út của Thẩm Thanh Ca.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca gần như tan chảy, cô nhìn Bạc Đình, “Anh Đình, liệu có được không?”
Bạc Đình đang sửa chữa linh kiện trên bàn đá ở trong sân, ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Thanh Ca, “Không được, em đừng có chiều chuộng em ấy quá.”
“Haizz…” Bạc Trường Sinh thở dài như người lớn.
“Đi cầu xin anh của em đi, làm nũng với anh ấy đi.” Cô thì thầm vào tai Bạc Trường Sinh.
Bạc Trường Sinh chỉ cảm thấy rất xấu hổ, cô bé dùng bàn tay mũm mĩm nắm góc quần áo, đi đến trước mặt Bạc Đình: “Anh, làm ơn… Trường Sinh muốn đi chơi.”
“Không được đi.” Bạc Đình không nhìn lấy một cái.
“Anh Đình, nếu anh có bản lĩnh thì cứ nhìn thẳng vào Trường Sinh mà từ chối!”
Bạc Đình đặt dụng cụ trong tay xuống và nhìn vào cái đầu lùn như củ cà rốt trước mặt.
“Anh, làm ơn, làm ơn đi mà, Trường Sinh muốn đi ra ngoài chơi.” Bạc Trường Sinh nhìn Bạc Đình bằng đôi mắt nhỏ đáng thương.
Da gà da vịt của anh đều nổi lên.
“Im miệng lại và nhanh chóng đi đi.” Bạc Đình chỉ về phía cửa.
Thẩm Thanh Ca bật cười, Bạc Đình thật sự là còn không có nguyên tắc hơn cả cô.
Anh thật sự rất là thích bé gái!
“Anh trai hư!” Nhận được “cho phép”, Bạc Trường Sinh ngay lập tức đổi sắc mặt, sải bước lớn chạy ra ngoài.
“Em có phải rất thiếu đánh đúng không?”
Thẩm Thanh Ca chống đầu nhìn hai người, “Tình cảm của hai anh em các người đều trở nên rất tốt.”
“Ai có quan hệ tốt với nó? Anh chỉ có quan hệ tốt với em thôi.”
Cô nhéo eo anh, tại sao Bạc Đình lại trở nên khéo ăn khéo nói như vậy?
“Mấy ngày này, thư thông báo trúng tuyển sẽ được gửi đi…Cũng không biết em có được nhận vào khoa Tiếng Anh hay không.” Cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt buồn bã.
“Tất nhiên là được, Thanh Ca thông minh như vậy mà.”
Cô không cảm thấy chính mình thông minh, ít nhất là không thông minh bằng Bạc Đình.
Nếu Bạc Đình không bỏ học, chắc chắn thành tích học tập của anh bây giờ sẽ rất cao.
Bên kia, Trường Sinh đang cầm búp bê, nhặt đá ở bên cạnh bờ sông.
Đỗ Kỳ Kỳ nhìn thấy Bạc Trường Sinh, ánh mắt lóe lên, cô ta đã rất nhiều ngày không gặp Bạc Trường Sinh, cô ta vẫn không rõ tại sao Thẩm Thanh Ca lại nói xấu cô ta.
Cô ta vội vàng bước đến: “Trường Sinh, bệnh của em cuối cùng cũng đã khỏi rồi à? Đi thôi, chị dẫn em đi mua bánh quy ăn.”
Bạc Trường Sinh nhìn thấy Đỗ Kỳ Kỳ, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, “Em muốn chơi một mình, em không muốn ăn bánh quy.”
“Trường Sinh, em làm sao thế? Thẩm Thanh Ca ở trước mặt em nói xấu chị sao?” Vẻ mặt của Đỗ Kỳ Kỳ lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận