Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 411 -




Bạc Đình đi vào văn phòng không lâu, Thẩm Thanh Ca đang muốn trở về ký túc xá, thì nhìn thấy Hồ Lam đi ra từ cửa bên hông.
“Thành tích của cô có chưa? Thế nào rồi?” Hồ Lam tò mò hỏi.
“Cũng ổn.”
Hồ Lam đút tay trong túi, cười nói: “Tôi học đại học ở thành phố Thượng Hải, Đại học Trường Thanh, Đại học Bắc Ngữ đều không tệ. Nếu cô có thể thi đậu trường đại học cũ của tôi, Dân Đại thì càng tốt.”
Lúc ấy cô ta được người đề cử vào đại học, cũng trải qua rất nhiều kỳ thi, nhưng thành tích học tập của cô ta cũng không quá xuất sắc.
“Khả năng là tôi không đăng ký được mấy trường cô nói.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
Trong lòng Hồ Lam có chút đắc ý, xem ra, Thẩm Thanh Ca cũng không tốt như Bạc Đình nói.
Ít nhất, cô ta đậu đại học tốt hơn Thẩm Thanh Ca.
“Vậy cô chuẩn bị đăng ký vào trường nào? Thật ra thành phố Thượng Hải cũng có vài trường đại học không tồi.” Hồ Lam đi xuống bậc thang, chuẩn bị tư vấn cho cô.
Thẩm Thanh Ca gằn từng chữ một, nói: “Đại học Kinh Hải.”
Nội tâm Hồ Lam lộp bộp một tiếng, “Cô có thể đậu đại học Kinh Hải? Cô... Thi được bao nhiêu?”
“Hơn bốn trăm thôi.”
Hồ Lam cười tự giễu, “Chúc phúc cho cô.”
Vậy ra cô ta thật sự hoàn toàn thua kém Thẩm Thanh Ca!
Không xinh đẹp bằng, học đại học cũng không hơn…
Thẩm Thanh Ca nhìn ra sự cô đơn và đau đớn trong mắt Hồ Lam, bất đắc dĩ cười.
Dẫu sao cô cũng không giả vờ giả vịt!
Ai bảo Hồ Lam không chân thành hỏi vấn đề này?
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác cả xưởng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rất nhiều hàng xóm đến gõ cửa, chúc mừng cô thi được hơn bốn trăm điểm, có thể đỗ đại học Kinh Hải.
Cô chỉ có thể căng da đầu đáp lại lời chúc mừng của người khác.
Chờ khi Bạc Đình trở về, cô giữ cửa hung hăng nhéo cánh tay anh một cái, “Đều tại anh cả! Vừa rồi cửa bị người khác gõ liên tục! Bọn họ đều biết em thi được hơn bốn trăm điểm.”
“Biết thì biết thôi! Cũng không phải chuyện gì không ra ánh sáng được.” Bạc Đình cúi xuống hôn cô, không khỏi phân trần ngậm lấy môi của cô.
Anh đã muốn hôn cô từ lâu… Suy nghĩ một buổi trưa…
“Ưm…” Cô đẩy ngực anh.
Tay Bạc Đình không quy củ dừng ở dưới cổ cô, cởi từng nút áo khoác.
Cô còn muốn dạy dỗ anh đấy, ngược lại anh làm loạn cái gì?
Thùng thùng thùng!
“Tôi là Vương Quý!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Ca đỏ bừng, dùng hết sức lực đẩy anh ra, “Anh đi mở cửa đi!”
Bạc Đình buồn rầu ngừng động tác, bị người ta cắt ngang, dĩ nhiên tâm trạng của anh không tốt.
Anh hung tợn mở cửa, “Có chuyện gì?”
“Tôi, tôi tới để chúc mừng chị dâu thi được thành tích tốt…” Vương Quý bị dọa đến.
Phanh!
Bạc Đình khép cửa lại.
Giờ này khắc này, anh cũng hối hận!
Đúng là không nên để cho bọn họ biết, đúng là chuyện xấu!
“Bây giờ anh còn cảm thấy sáng rọi không?” Cô trêu chọc nói.
Đáy mắt anh lập loè ánh lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai lập tức dọn đi!”
Nhiệm vụ ở xưởng xe hoàn thành, thành tích cũng biết, đúng là cần phải đi.
Trong ký túc xá không có đồ vật gì muốn mang, đêm đó bọn họ chỉ dọn chút quần áo.
“Đúng rồi, đã lâu không về nhà, gà trong sân làm sao bây giờ?” Cô trừng lớn mắt nhìn Bạc Đình.
“Yên tâm, anh bảo Hoàng Anh cho ăn mỗi ngày."
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Bạc Đình duỗi tay dài, ôm người vào trong lòng ngực mình, ôm đến giường.
“Mau ngủ đi, ngày mai còn muốn mua hàng tết.” Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.
Lỗ tai cô bị hơi thở ấm áp của anh làm cho ngưa ngứa, không khí tràn ngập mờ ám.
Tay nhỏ đẩy mặt anh ra, giấu mình trong chiếc chăn dày nặng, “Vậy anh mau ngủ đi! Anh cách em gần như vậy để làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận