Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 317 -




Thẩm Thanh Ca bất lực nhìn Bạc Đình.
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Tôi có thể nuôi cô ấy, chúng tôi không cần số tiền này.”
Giọng điệu hung dữ của Bạc Đình khiến Trương Tuệ cảm thấy sợ hãi.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì nói: "Các người tuổi trẻ không biết, chính là có câu nói, các người cứu con tôi một mạng, nhà chúng tôi nhất định phải cảm tạ biết ơn."
Thẩm Thanh Ca vẫn không chịu nhận tiền, Trương Tuệ cũng không còn cách nào khác đành phải dẫn bọn họ về nhà lấy một ít thịt heo làm quà cảm ơn.
Khi đến nhà Trương Tuệ, bọn họ nhìn thấy Tiểu Ngư trang điểm đậm, ăn mặc sexy, xách hành lý bước ra ngoài.
"Tiểu Ngư, đừng rời xa anh! Không phải em nói trong lòng em vẫn có anh sao?" Xuyên Tử từ trên giường ngã xuống đất, ôm lấy chân Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư cảm thấy chán ghét, lấy tay xé ra mảnh vải chỗ Xuyên Tử đang cầm, kiêu ngạo nói: "Xuyên Tử, nếu anh thực sự thích tôi thì để tôi đi đi! Tôi vừa xinh đẹp lại còn trẻ như vậy, làm sao có thể cưới một người khuyết tật được cơ chứ?"
Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình thấy toàn bộ sự việc cũng là vừa tức giận lại vừa không nói lên lời.
Đúng là hận sắt không thành thép mà!
Trên đời làm sao có thể có một người đàn ông yếu đuối và vô dụng như vậy cơ chứ?
Anh ta còn tệ hơn cả một con chó, con chó còn biết nên liếm thứ gì!
Trương Tuệ lo lắng, chạy tới đỡ Xuyên Tử dậy: "Xuyên Tử, con đang làm gì vậy chứ? Con khốn này nếu muốn rời đi thì để cho nó đi! Chú ý thân thể của con!"
Xuyên Tử như không nghe thấy, trong mắt anh ta dường như chỉ có Tiểu Ngư mà thôi, "Tiểu Ngư, anh thật sự không phải là một người tàn tật! Em có thể đợi anh được không? Đợi đến lúc anh bình phục, rồi em sẽ thấy thôi! Nếu anh thực sự tàn tật thì chúng ta hẵng ly hôn, được chứ?"
"Xuyên Tử, sao anh có thể ích kỷ như vậy chứ? Anh căn bản chính là muốn tôi phục vụ cho anh mà thôi! Chúng ta không có quan hệ huyết thống, vậy tại sao tôi lại phải phục vụ cho anh chứ? Đừng lải nhải nữa! Ngày mai, tôi đợi anh ở cục dân chính!"
"Không... Hu hu hu..." Xuyên Tử bắt đầu khóc.
Trương Tuệ chỉ vào Tiểu Ngư, lớn tiếng mắng: "Con đĩ kia! Cô sống được đến bây giờ chính là nhờ vào tiền lương hàng tháng của Xuyên Tử. Lúc trước, trời còn chưa sáng đã dậy để nấu cơm cho cô, thậm chí còn rửa chân cho cô vào mỗi đêm trước khi đi ngủ. Ngoài Xuyên Tử nhà tôi ra thì còn ai đối xử tốt với cô như thế chứ! Cô bây giờ chính là đồ vong ơn bội nghĩa, một thứ đồ bẩn thỉu không đáng được sinh ra trên thế giới này."
"Ha, đó là do anh ta tự nguyện, tôi đâu có ép! Nếu như bà cũng được một phần của anh ta thì tốt rồi." Tiểu Ngư cười lớn, câu này trực tiếp khiến Trương Tuệ tức giận đến mức gần lên cơn đau tim.
"Tiểu Ngư, bây giờ Xuyên Tử đi lại rất khó khăn, làm sao cô có thể ly hôn với cậu ấy chứ? Cô làm vậy chẳng phải là làm khó người khác sao?" Thẩm Thanh Ca nhịn không được nữa liền mở miệng nói.
"Đi không được thì bò đi! Họa đổ xuống người anh ta, là lỗi của anh ta, anh ta cũng không thể tàn nhẫn kéo tôi theo cùng được!"
Thẩm Thanh Ca mỉa mai nói: “Tôi đúng là không thể so được với cô, cho dù có ly hôn, tôi cũng không thể tìm chồng mới nhanh như vậy được.”
"Lời cô nói là có ý gì chứ? Tôi chưa có chồng mới." Tiểu Ngư cảm thấy có chút chột dạ.
Cô cười nói: “Được rồi, mấy ngày tới tôi sẽ để mắt đến cô. Hai ngày nữa ai cưới Hỉ Tử, người đó chính là một con chó."
“Cô nói ai là chó? ”
Cô tỏ vẻ ngây thơ nói: “Tôi nói người đang nói chuyện với tôi."
"Cô.... Cô...." Tiểu Ngư tức giận đến mức dậm chân tại chỗ, trực tiếp kéo va li rời đi.
Xuyên Tử vừa khóc vừa hét lên: "Tiểu Ngư, Tiểu Ngư..."
Bạc Đình mỉa mai nói: "Cậu có thể đàn ông lên chút được không vậy? Khóc lóc cái gì, cậu không thể sống nếu thiếu phụ nữ à? Đừng nói đến Tiểu Ngư, đến chúng tôi còn coi thường cậu!"
Lời nói của người đàn ông này nghe thật khó chịu.
Cô nhéo Bạc Đình, bảo anh im lặng, "Xuyên Tử, Tiểu Ngư chỉ thích điều kiện của gia đình cậu thôi. Giữ một người như vậy cũng chẳng có ích gì, lúc cậu bị đẩy xuống lầu, trái tim cô ta sớm đã bay mất rồi! Tìm một người phụ nữ tốt hơn đi."
“Tôi có thể tìm được một người phụ nữ tốt ở đâu cơ chứ? Bây giờ tôi đã thành như vậy rồi…..”
“Thà cậu độc thân cả đời còn hơn sống với người phụ nữ đó. Đừng tìm một người phụ nữ chỉ để tô màu cho cuộc đời của mình. Đàn ông không yêu bản thân mình giống như bắp cải thối." Bạc Đình nói.
Thẩm Thanh Ca nghe xong câu này liền không nói nên lời. Bạc Đình đang nói vớ vẩn gì thế?
Trương Tuệ cũng gật đầu nói, "Đúng vậy, Xuyên Tử, con hãy nghe lời Bạc Đình đi. Cho dù con không kết hôn, con cũng không thể sống cùng Tiểu Ngư được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận