Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 782 -




Mấy nhân viên rụt cổ, chỉ có thể im lặng nghe dạy dỗ.
Bạc Dạ đỡ trán, “Nếu các người không kéo được khách đến nữa, vậy thì cút hết về quê trồng trọt đi!”
“Ông chủ, không phải anh nói có quen biết bà chủ phía đối diện à? Chẳng lẽ anh không biết cô ấy có nhược điểm gì?” Nhân viên co rúm lại hỏi.
Bạc Dạ vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ.
Nhược điểm?
Thẩm Thanh Ca có thể có nhược điểm gì?
Người phụ nữ này giống như hòn đá mềm cứng đều không ăn!
Nhược điểm lớn nhất của cô chính là Bạc Đình!
Nhưng chung quy anh ta không thể động vào Bạc Đình, Bạc Đình biết còn không đánh chết anh ta à?
“Cô ấy không có nhược điểm! Cô ấy là là sinh viên Đại học Kinh Hải, tư tưởng giác ngộ cao lại chịu khó, bạn của cô ấy cũng đều là phần tử trí thức, căn bản không có biện pháp đánh bại.” Bạc Dạ càng nghĩ càng phiền, đôi mắt đầy tơ máu.
Vốn dĩ anh ta cũng có thể cưới Thẩm Thanh Ca!
Nhưng bị Bạc Đình nhanh chân đến trước!
“Tôi nghe nói bà chủ phía đối diện là người nhà quê! Cô ấy không có cha mẹ anh chị em ở nông thôn à?” Nhân viên suy tư.
Tròng mắt Bạc Dạ sáng ngời, “Đúng rồi! Cha nuôi và em gái cô ấy cũng không phải là đèn cạn dầu!”
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ca muốn về nhà sớm một chút, nhưng trải qua việc như vậy, thời gian không còn sớm, quyết định ở phòng bếp làm một nồi cá ướp cay.
Cô tự mình nấu một nồi, lại dạy Ngụy Hồng làm một lần.
Kết quả giống như dự đoán, rất nhiều khách hàng ngửi được mùi hương thì sôi nổi gọi món ăn.
Bởi vì cá Tạ Dương bán cho cô có giá rất rẻ, cho nên Thẩm Thanh Ca để giá cũng rất phải chăng.
Buổi tối về nhà, vừa lúc Bạc Đình làm xong cơm.
Chiều nay, anh lên núi đào chút măng với người khác, làm canh măng.
Còn chưa vào cửa, cô đã ngửi được hương thơm.
“Anh Đình, anh giỏi quá.” Con sâu thèm ăn trong bụng Thẩm Thanh Ca lập tức đi ra, không ngừng nuốt nước miếng.
Bạc Đình mặc áo ba lỗ, mồ hôi tẩm ướt đẫm áo, vải dệt mỏng manh dán lên tấm lưng, đường cong cơ bắp phập phồng.
Da thịt anh màu lúa mạch, ánh đèn chiếu xuống quyến rũ tựa như champagne trong ly pha lê.
“Thế này đã là gì? Em xem.” Bạc Đình chỉ ra vườn hoa.
Vườn hoa được trồng đủ loại hoa khác nhau, hoa nở rực rỡ, còn phân loại chia ra các khu vực khác nhau, thành hình vòng tròn đồng tâm.
Đây là điều trước đó Bạc Đình đồng ý với cô, cô cũng đã quên chuyện này.
“Vườn hoa là do anh trồng, Bạc Đình không có con mắt tốt như vậy đâu.” Tống Nho trêu ghẹo.
“Sao hôm nay hai người lại thế này? Không bận à? Còn có sức làm mấy thứ này.” Cô nửa ngồi xổm xuống, dù bận vẫn ung dung quan sát vườn hoa.
Bạc Đình dịu dàng giải thích, “Có bận cũng không thể xem nhẹ em.”
Gần đây, Bạc Đình và Tống Nho luôn đi sớm về trễ, hình như đang làm thủ tục đăng ký công ty, chốc chốc thì đến đi Cục Công Thương, chốc chốc lại đi tìm người tìm hiểu biết quá trình, cũng không biết làm đến đâu rồi.
Khi ăn cơm, Thẩm Thanh Ca nói cho Bạc Đình và Tống Nho chuyện xảy ra chiều nay, sắc mặt hai người đều thay đổi.
“Dùng bảo tiêu không tôi cho cô mượn?” Tống Nho hỏi.
Cô cười nói: “Không cần phô trương như vậy, tôi đã giải quyết.”
Mặt Bạc Đình trầm xuống, “Ngày mai anh sẽ đi xử lý Bạc Dạ! Cậu ta đúng là không đổi được tính đê tiện từ trong xương cốt!”
“Chuyện đã qua, anh an tâm làm chuyện của mình đi, không cần phải xen vào.” Cô khuyên nhủ.
“Bạc Dạ sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua, suy nghĩ của về cậu ta quá tốt rồi.”
Thẩm Thanh Ca uống hai chén canh, cả người nóng đến mức đổ mồ hôi, “Anh Đình, tiệm cơm của Bạc Dạ cũng đóng rồi, dù anh muốn đi cũng không tìm thấy người.”
Ánh mắt Bạc Đình sâu kín, im miệng không nói gì thêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận