Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 939 -




Trong xe hơi, Thẩm Thanh Ca nhìn bộ dáng Lý Anh Đào tức giận phát điên qua kính, cười vui sướng khi người gặp họa.
“Ha ha… Anh Đình, vẫn là có tiền tốt hơn.” Cô thiệt tình cảm khái.
Đúng là trước đó đầu óc cô có vấn đề!
Khoé miệng Bạc Đình cong lên không rõ ràng, “Em định từ chức thật à?”
“Em đã viết xong đơn xin từ chức, không từ chức là con chó nhỏ.” Cô móc đơn xin từ chức từ trong túi ra giơ giữa không trung khoe khoang.
“Cất đi đi.” Hắn nhắc nhở nói.
“A.” Cô ngoan ngoãn để đơn về lại trong túi.
Bạc Đình hít sâu một hơi, có chút căng thẳng hỏi: “Thanh Ca, em muốn xem phim không? Anh bảo bí thư mua vé.”
“Được.” Cô không rõ anh đang căng thẳng cái gì.
Hai người bọn họ cũng đã ở cùng nhau, chẳng lẽ anh còn sợ cô từ chối?
Ăn bữa cơm đơn giản xong, hai người đến rạp chiếu phim.
Điều làm cho người ta không nói được lời nào chính là, cư nhiên lại là phim ma!
Cứ việc Thẩm Thanh Ca biết Bạc Đình muốn cô sợ tới mức hỗn loạn, nhào vào trong lòng ngực anh, nhưng xin lỗi, cô không giả vờ nổi!
Thậm chí cô cảm thấy phim rất nhàm chán.
Thẩm Thanh Ca cố nén để không cho chĩnh mình ngủ gà ngủ gật, nhích lại gần anh, “Anh Đình, anh cảm thấy khủng bố không?”
“Bình thường.” Anh thuận miệng đánh giá.
“Em cũng cảm thấy…” Cô vẫn không diễn nổi sợ hãi.
Phim chiếu xong, tan cuộc, Bạc Đình nắm tay cô, hai người đi về phía bãi đỗ xe.
“Anh Đình, là anh cố ý mua vé xem phim?” Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ hỏi.
“Bí thư mua.” Anh làm vẻ mặt lạnh nhạt như việc không liên quan đến mình.
Cô hừ lạnh, “Bí thư kia của anh không phải là A Long đi?”
“…” Bạc Đình đột nhiên chột dạ.
Chẳng lẽ cô nhìn thấu ý định bỉ ổi của A Long?
Hẳn là sẽ không!
Thanh Ca không thân với A Long...
Nói đúng ra, căn bản là bọn họ không hề tiếp xúc, nhiều nhất là từng gặp mấy lần vào mười mấy năm trước.
Bạc Đình duy trì sự bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ừm, chắc A Long mua nhầm rồi.”
Cô buồn cười, Bạc Đình còn giả vờ, còn làm dáng vẻ đứng đắn.
“Cười cái gì?” Anh khó hiểu.
“Không có gì, chúng ta mau về nhà thôi.” Cô thúc giục anh lái xe.
Buổi tối, hai người nằm ở trên giường.
Thẩm Thanh Ca gối lên cánh tay anh, chọc cơ ngực anh hỏi: “Anh Đình, đêm nay muốn làm chút chuyện gì đó hay không?”
Lỗ tai anh phiếm hồng, “Trừ những lời này, em không có gì khác để nói sao?”
Hình như đúng là không có lời gì khác…
Bạc Đình lạnh như băng, cô thật sự không có tâm trạng nói chuyện gì với anh cả.
Anh cũng sẽ không nói giỡn, cũng sẽ không khen ngợi, là kẻ nhàm chán danh xứng với thực.
“Vậy ngủ đi.” Cô khép hai mắt lại.
Mày kiếm của Bạc Đình nhăn lại, “Sổ hộ khẩu của em ở nơi nào?”
“A…” Cô nhớ lại.
Lúc này sổ hộ khẩu ở nơi nào nhỉ?
Sau khi được nhận về nhà họ Cố, hộ khẩu chuyển từ nhà Thẩm Thắng Lợi tới nhà họ Cố.
Sau đó nhà họ Cố sợ hãi cô có ý đồ với tài sản nhà họ Cố, tương lai tranh tài sản với Cố Kỳ Lân, cho nên lại lấy cờ danh nghĩa tiện cho công việc của cô, tách hộ khẩu.
“Ở chỗ của em, ở trong túi văn kiện.” Cô nhướng mày, “Như thế nào? Muốn đăng ký kết hôn em?”
Chợt, thân thể Bạc Đình áp qua, một tay cởi nút thắt trước ngực cô.
Bởi vì kinh ngạc, thân mình cô sợ tới mức co rúm lại.
Hoá ra anh hỏi cái này là vì…
Cô chế nhạo: “Bạc Đình, thế mà anh lại giở trò lưu manh với em! Hai chúng ta còn chưa kết hôn đấy!”
“Ngày mai đăng ký.” Nụ hôn của anh đặt trên môi cô, không ngừng cởi nút áo.
Thẩm Thanh Ca cười khẽ, cô cố ý bảo vệ ngực, “Không được, không đăng ký không thể làm cái này! Anh đừng quên, anh còn phải giả vờ làm quý ông đấy.”
“Cô Thẩm, không phải do em sao.” Anh mạnh mẽ kéo tay cô ra, cúi người cưỡng hôn cô.
Cô ngọt ngào nghênh đón nụ hôn của anh, tuy rằng không phải lần đầu tiên cảm thụ, nhưng tim cô vẫn đập nhanh hơn…
Một đêm này tràn ngập vui sướng…

Bạn cần đăng nhập để bình luận