Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 759 -




“Em cười cái gì? Em xem thường anh à?” Anh có chút tức giận.
Cô thấy anh càng ngày càng nghiêm túc, cô lại càng muốn cười, cười đến đau bụng, “Em cười anh vẽ bánh* cho em! Rõ ràng anh không xu dính túi còn dám nói muốn nuôi em cùng con.”
*Họa bính (tức bánh vẽ) là nói tắt của câu thành ngữ Trung Quốc họa bính sung cơ 畫餅充飢 có nghĩa là vẽ cái bánh để qua cơn đói.
Bạc Đình cảm thấy lòng tự tin của mình bị đả kích, vậy mà lại bị vợ coi thường.
Sắc mặt anh ảm đạm, lặng lẽ đứng dậy đi giặt quần áo.
Thẩm Thanh Ca ngay lập tức biết anh không vui, cô vội vàng vào trong phòng ngủ lấy mười đồng tiền.
“Đây này.”
Bạc Đình hơi ngước mắt, một tờ mười đồng tiền xuất hiện trước mặt anh.
Anh lạnh lùng, tay không ngừng vò quần áo, “Anh tự mình kiếm được.”
“Anh Đình, anh giận rồi à? Em không có ý coi thường anh, chỉ là em thấy lúc anh xin em tiền vô cùng đáng yêu.” Cô giải thích.
Biểu cảm lạnh như băng của anh suýt chút nữa thì sụp đổ.
Thanh Ca khen anh đáng yêu.
“Một người đàn ông như anh thì đáng yêu gì chứ.” Anh cúi đầu, giấu đi nụ cười ở khóe miệng.
“Được rồi, anh không đáng yêu. Vậy em để tiền ở đây, anh không cần thì thôi vậy.” Thẩm Thanh Ca đặt tờ tiền bên cạnh hộp xà phòng.
Bạc Đình: ……
Sao cô không dỗ anh thêm một câu chứ.
Anh im lặng một lúc rồi giơ bàn tay đầy bọt xà phòng lên, “Không thấy tay anh toàn bọt xà phòng à? Làm sao mà lấy được?”
“Ồ.” Cô mỉm cười nhét tiền vào túi anh.
Những ngón tay mềm mại chỉ cách lớp vải mỏng manh, lướt qua đùi của Bạc Đình khiến toàn thân anh như bốc cháy.
Anh khàn giọng hỏi, “Sờ thích không?”
“Anh Đình, anh suy nghĩ không trong sáng chút nào!” Cô tự hỏi không phải mùa xuân đã sớm trôi qua rồi sao?
Sao Bạc Đình vẫn động dục như một con mèo?
Anh hất cằm, “Em nhanh đi làm bài tập đi.”
Cô sợ Bạc Đình lại làm bậy, quay người rời đi.
Đột nhiên, Bạc Đình nắm lấy cổ tay cô, nghiêng mặt qua.
Anh hôn cô một cái rồi vội vã chuồn đi.
Ngày hôm sau, Bạc Đình đi mua vé tàu từ sáng sớm.
Sau khi học xong, buổi trưa Thẩm Thanh Ca mới đến tiệm cơm Tường Hòa.
Như bao ngày khác, trưa hôm nay tiệm vẫn vắng khách.
Tất cả nhân công đều đang ngồi không.
“Thanh Ca, cô đừng lo lắng quá, bữa sáng chúng ta đã bán rất chạy rồi. Nhiều người tới mua trứng da hổ của cô lắm đó.” Trương goá phụ an ủi.
Tôn Tú Tú cũng nói, “Đúng rồi, bữa sáng chúng ta bán chạy lắm”
Thẩm Thanh Ca bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng…
Lần này có lẽ cô phải thắng bằng cách đánh bất ngờ rồi.
Buổi trưa, mấy người hàng xóm ở ngõ nhỏ đã tới rồi.
Bốn người nhà Tam Thuận, Tạ Dương cũng rủ theo mấy người bạn cùng các em của mình tới ủng hộ.
“Mọi người đều biết tôi kinh doanh không tốt, đến ủng hộ tôi à?” Thẩm Thanh Ca mang menu mới viết tới cho họ.
“Em nghĩ mấy người chúng tôi được làm từ sắt sao? Không cần ăn cũng sống được sao? Đến chỗ em ăn bữa cơm thì đã sao nào?” Tam Thuận nói.
Bọn họ xem qua menu, thấy giá cả rất hợp lý, không hề đắt đỏ chút nào.
Có những món còn rẻ hơn cả tiệm cơm Quốc Doanh.
Bọn họ một bụng ngờ vực, không hiểu tại sao kinh doanh ở bên đây không tốt bằng phía đối diện.
Hai bàn đều gọi vài món đặc trưng, cảm thấy hương vị rất ngon.
Tam Thuận uống hết một chai bia, trong lòng đã không giấu được gì nữa, “Em dâu, việc kinh doanh của em sao lại tệ thế? Rõ ràng món ăn rất ngon mà.”
Em trai Kim Chi liếc anh ta một cái, anh ta hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Giá cả ở tiệm đối diện rẻ hơn gần một nửa so với tiệm của tôi.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Một lời này vừa nói ra, bọn họ đều tỏ ra kinh ngạc.
Tiệm đối diện đang làm người tốt việc tốt à?
Thẩm Thanh Ca đợi bọn họ ăn xong, cô kéo Tạ Dương lại, nói: “Tạ Dương, sắp tới mùa hè rồi, cậu nhớ bắt thêm tôm hùm đất cho tôi! Nội tạng cá tôi cũng cần!”
“Được.” Tạ Dương ghi nhớ trong lòng.
Mặt khác, Thẩm Thanh Ca tiễn cả nhà Tam Thuận ra cửa xong bèn nói, “Anh Tam Thuận, tôi có việc cần anh giúp đỡ.”
Tam Thuận coi Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình là ân nhân của mình, không nghĩ ngợi gì liền nói, “Em cứ việc nói.”
“Không phải anh nuôi heo lấy thịt sao? Có thể xử lý số đại tràng heo rồi bán cho tôi không? Tôi sẽ trả tiền!” Thẩm Thanh Ca nói.
Sắc mặt của Kim Chi chán ghét che mũi, “Mấy thứ đó kinh tởm lắm! Em cần nó để làm gì? Tôi còn không muốn dùng làm phân bón.”
“Đúng vậy! Em dâu, dù thiếu tiền cũng không cần thiết phải dùng nội tạng heo như vậy chứ?”
Thẩm Thanh Ca cười đáp: “Hai người yên tâm! Tôi có thể biến đại tràng heo thành món ăn ngon đó!”
“Đại tràng heo cũng ăn được?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận